"Khụ khụ khụ." Uống quá vội nên bị sặc, Thẩm Túc ở bên kia khẽ nhíu mày, trong mắt rõ ràng là đang trách cứ.
Hắn nói nhỏ vài câu với tiểu thái giám bên cạnh, tiểu thái giám kia gật đầu, nhanh chóng đi đến chỗ ta, nhanh nhẹn thu lấy rượu của ta, nhanh chóng thay bằng rượu hoa quả không cay cổ họng, không dễ say.
Ta nhún vai, cũng không sao, bắt đầu quan sát những người xung quanh.
Nữ chính Phượng Khuynh Thành không ngồi cùng với người Phượng gia, bên cạnh nàng có hi nam nhân cứ như tả hữu hộ pháp.
Thiếu niên bên trái thần sắc kiêu ngạo, khí chất toàn thân ngông cuồng, ẩn ẩn lộ ra chút sát khí.
Một trong những nam chính, thiếu niên tướng quân Chu Hành An.
Nam nhân bên phải lười biếng xoay xoay chén rượu, gặp ai cũng cười tủm tỉm.
Đây cũng là một trong những nam chính, con trai của người giàu nhất đại lục, Kim Triều.
Hai người phong cách khác biệt, ai cũng không phục ai, chỉ có ánh mắt nhìn Phượng Khuynh Thành là giống nhau, đều là sự si mê.
Phượng Khuynh Thành hiện tại hẳn là đã thu phục được hai nam chính rồi.
Hai người còn lại cũng sẽ phải nhìn nàng bằng con mắt khác sau khi nàng tỏa sáng rực rỡ trong ngày hôm nay.
Một khắc sau, đích nữ Phượng gia, người cũng là nữ phụ phản diện giống như ta bắt đầu gây chuyện.
Nàng ấy nói Phượng Khuynh Thành cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, làm thơ viết phú đều dễ như trở bàn tay, tóm lại là muốn ép Phượng Khuynh Thành lên biểu diễn tài nghệ.
Nhưng không ít người đều biết Phượng Khuynh Thành từ nhỏ đã bị nuôi dưỡng như nha hoàn, ngay cả chữ cũng không biết mấy, sao có thể hiểu cầm kỳ thi họa làm thơ viết phú.
Để nàng ta lên chính là muốn nàng ta mất mặt.
Ta lắc đầu, trong lòng tấm tắc hai tiếng.
Đây chính là nữ chính, làm sao có thể mất mặt được.
Quả nhiên, Phượng Khuynh Thành liên tiếp làm ra mấy câu thơ tuyệt diệu, khiến không ít người kinh ngạc, ngoái nhìn.
"Nghĩ áo tựa mây, nghĩ hoa tựa mặt, Gió xuân phất nhẹ, sương đêm long lanh."
"Bỗng như một đêm gió xuân về, Ngàn cây muôn cây hoa lê nở trắng."
"Cả sảnh hoa say ba nghìn khách, Một kiếm sương lạnh mười bốn châu."
Phượng Khuynh Thành ứng khẩu thành thơ, một thân hồng y kinh diễm toàn trường.
"Hay lắm hay lắm, thơ của Phượng nhị tiểu thư quả thực là không ai sánh bằng."
"Ai nói Phượng nhị tiểu thư vô tài vô đức? Đây rõ ràng là thiên tài!!"
"Kỳ nữ!"
Đối mặt với lời khen của mọi người, Phượng Khuynh Thành chỉ khinh thường hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo lại ngông cuồng.
Ánh mắt Chu Hành An và Kim Triều nhìn nàng càng thêm nóng bỏng.
Ô Tắc Nhĩ, hoàng tử Nhu Nhiên kia cũng hứng thú nhìn chằm chằm Phượng Khuynh Thành.
Ta vội vàng quan sát phản ứng của Thẩm Túc.
Trong thoại bản viết là: [Thiếu nữ áo đỏ dung mạo tuyệt mỹ, không ngờ tài hoa lại càng kinh tài tuyệt diễm, Thẩm Túc nhìn nàng, lại dần dần thất thần, hắn rõ ràng cảm nhận được trái tim đã bình lặng hai mươi năm của mình đã bị thiếu nữ trước mắt khuấy động.]
Nhưng Thẩm Túc từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, đáy mắt không hề gợn sóng.
Nào có dáng vẻ thất thần nào.
Là hắn che giấu quá kỹ hay là bởi vì nguyên nhân nào khác?
Nhưng không thể không thừa nhận, bất kể là nguyên nhân gì, ta đều rất vui.
"Ta biết ngươi rất vui, nhưng mà ngươi đừng vui mừng quá sớm."
Một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên bên tai, nhưng ta nhìn trái nhìn phải cũng không tìm thấy nguồn gốc của giọng nói.
Gặp quỷ rồi!
Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên: "Ta không phải quỷ, ta là hệ thống sửa chữa 101, chủ yếu phụ trách sửa chữa cốt truyện của thế giới..."
Sau một hồi trao đổi, ta đại khái đã hiểu: "Vậy nên linh hồn trong cơ thể Phượng Khuynh Thành hiện tại là người từ dị thế, mấy câu thơ nàng ta vừa làm thực ra là tác phẩm gốc của người khác?"
Hệ thống 101 im lặng một lúc, nói: "Mặc dù hơi vô đạo đức, nhưng mà trong truyện xuyên không thì đây thực ra là tình tiết khá phổ biến."
"Một kẻ đạo văn cũng có thể làm nữ chính sao?" Ta vẫn không thể nào chấp nhận được việc người như vậy trở thành thê tử của Thẩm Túc.
Nàng ta có thể không thông minh, không xinh đẹp, có một vài khuyết điểm nhỏ không đáng kể, thậm chí có thể một vợ nhiều chồng.
Dù sao thì thời đại này đàn ông tam thê tứ thiếp cũng nhiều, nữ tử tam phu tứ thị thì có gì không thể chứ?
Nhưng không thể hèn hạ như vậy, ăn cắp đồ của người khác.
Đối với ta mà nói, hoàng huynh của ta là người tốt nhất trên đời, Phượng Khuynh Thành như vậy, không xứng với hắn!
Ngày thứ hai của đại hội săn b.ắ.n diễn ra như dự kiến, giải thưởng là một thanh bảo kiếm tuyệt thế, tên là Phi Hồng Kiếm, nghe nói là bảo kiếm bị thất lạc của cao thủ số một giang hồ.
Ô Tắc Nhĩ, Chu Hành An, Kim Triều, đều mặc y phục gọn gàng ra trận.
Thẩm Túc với tư cách là thái tử Khải Tang cũng đích thân xuống sân, giữa rất nhiều đối thủ mạnh mẽ đã giành được giải nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]