Khi nàng thấy Lý Nam thì mới cảm thấy thoáng an định lại. 
Trên cằm lộ ra một chút râu ria, hai mắt đầy tơ máu, xem ra cũng là một đêm không ngủ rồi. 
"Lý tướng quân, như thế nào?" Bách Lý bước nhanh tới, khẽ thốt ra tiếng. 
"Ta cũng không thể nói rõ được, tội xác định lại là tư thông với địch phản quốc."  
"Cái gì? Tư thông với địch phản quốc? Đó không phải là tử tội sao? Cho dù chết một trăm lần cũng không đền được tội này a." 
"Lý tướng quân, Vương gia cho mời." Một âm thanh dồn dập của binh sĩ truyền vào. 
"Lý phi, người yên tâm, có tin tức ta sẽ thông báo cho người." Lý Nam mệt mỏi giật giật thân mình hướng ra ngoài hô: "Đã biết." 
"Không" Bách Lý theo sát tiến lên, thanh âm rất yếu nhưng lại hết sức kiên định "Mang ta đi cùng." 
"Này...." 
"Đi thôi" Bách Lý đi trước Lý Nam một bước ra ngoài doanh trướng, bên ngoài quả thật không thể so bì với bên trong, gió lạnh thấu xương. 
Lý Nam nhìn bóng lưng kiên định của Bách Lý, không biết là vui hay buồn. 
Hai người tới trước một khu doanh trại, đây là nơi bình thường dùng để thương nghị chiến sự, ngoài doanh trại có hai hàng binh sĩ hùng hậu canh gác, bất giác lại làm cho Bách Lý có cảm giác lạnh đến tận xương tủy. 
"Ta đi vào trước." Lý Nam nhỏ giọng nói, thanh âm cũng trở nên khàn khàn rồi.  
Bách Lý không nói, chốc lát ở phía sau khẽ gật đầu. 
Lý Nam vừa đi vào liền thấy Tiểu Lam quỳ sấp trên mặt đất, trên tay chân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hoac-song-vuong/1576460/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.