" Sáu trăm sáu mươi sáu? "Lại là một giấc mơ nữa về anh. Xung quanh tôi vẫn mơ hồ ngửi thấy một mùi hương cam chanh nhè nhẹ như còn lưu luyến mà vương lại.
Tôi tự lẩm bẩm trong miệng như người mất hồn. Lại một lần nữa bị anh lừa.
Ruốc cuộc?
Anh là ai chứ? Tại sao lại luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi? Thực sự là người hay chỉ là trong trí tưởng tượng? - Tôi cứ tự lẩm bẩm mấy câu hỏi không lời giải đáp đó trong đầu, tôi muốn hỏi anh nhưng cứ mỗi lần gặp anh trong mơ tôi lại chẳng thể nhớ nổi gì cả cứ thế mà vui vẻ ở bên anh đến lúc tỉnh giấc trở về với thực tại.
Trong những khoảng khắc trong mơ gặp được anh, tôi thật sự đã rất vui. Nhưng lại hoàn toàn không muốn tỉnh dậy, càng không muốn chấp nhận sự thật đau khổ này. Tôi như chìm đắm vào mộng cảnh, quên đi thực tại đầy đau khổ này, một thực tại không có anh.
...
Đang trong dòng suy nghĩ hỗn loạn đó thì tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi gọi với lên :
" Trúc Bạch dạy đi con, cái Linh đến rồi này "
Tôi thoáng giật mình rồi vội đáp : " Con xuống ngay "
Lấy tay vội gặt đi mấy giọt nước mắt còn vương lại, thay vội bộ quần áo ngủ, lấy sách vở đi học rồi vội vã bước xuống dưới nhà.
" Con chào mẹ, con không ăn sáng đâu sắp muộn rồi ạ "Tôi vừa nói vừa đưa tay soạn lại một số sách vở xem đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hoac-anh-trang-nho/3595905/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.