“Chàng ngủ chưa?’, từ xa vọng lại tiếng trống canh tư, Hà Yhưng phấn cả đêm, không hề buồn ngủ chút nào, còn Mộ Dung Vô Phong ngủ liền haicanh giờ cũng tỉnh lại rồi. Gần đây thân thể chàng mệt nhọc đâm ra thèm ngủ,đây chính là nguyên nhân hay ngủ ngày. Cứ chiếu thói quen của chàng, canh bốnba khắc là nên dậy khỏi giường rồi.
Ngoài song thật tĩnh lặng, chỉ có tiếng côn trùng kêu râmran, ánh trăng chênh chếch len qua rèm cửa thêu hoa cuộn mây rọi vào.
“Còn sớm”, chàng khó nhọc trở mình: “Sao nàng không ngủ thêmmột lúc?”.
“Ta không ngủ được”, nàng bặm môi khẽ thì thầm: “Chúng tatrò chuyện đi”.
“Vậy thì trò chuyện”, hai người chúc đầu vào một chỗ, Hà Ynhẹ nhàng vuốt vết thương trên vai chàng.
“Ta nhớ lần đầu tiên ngồi thuyền tới Thần Nông trấn, từng điqua một ngọn núi lớn. Một ngọn núi rất rất cao.”
“Đó là Thần Nữ Phong, chính ở trong cốc chúng ta, cách đâycũng không xa.”
“Chàng từng tới đó rồi?”, nàng hỏi.
“Hồi còn nhỏ, ông ngoại từng đưa ta tới đó một lần. Chẳngqua mới tới lưng núi, trời đột nhiên đổ mưa lớn, bọn ta đành dừng giữa đường”,cơn mưa lớn đó làm chàng ướt sũng, sau khi quay về liên đổ bệnh nặng, từ đó ngọnnúi ấy trở thành cấm địa chàng không được tới.
“Thật muốn trèo lên đỉnh núi xem sao. Từ dưới núi nhìn lênso với từ đỉnh núi nhìn xuống, phong cảnh nhất định khác nhau lắm.”
“Nghe nói phong cảnh trên đỉnh núi tuyệt đẹp, ông ngoại ta vẫnthường tới đó cho nên còn cho xây trên đó một cái đình nhỏ.”
“Chúng ta cũng lên đó xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hiep-ky/61422/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.