Đảo Viêm Long, âm thanh inh tai nhức óc liên tiếp không ngừng, vô sốsóng bị gió lớn cuồn cuộn nổi lên hung hăng đánh vào bên cách núi, bắnra ngàn vạn bọt trắng, sau đó mới lần sóng cuộn ào ạt, lần lượt đánhthẳng vào chỗ cao nhất vách núi của đảo Viêm Long.
Trên vách núi, hai tay Viêm Lệnh Thiên để sau lưng, mặc cho bao nhiêusóng gió, ông ta đều sừng sững bất động, tóc màu bạc trắng tung baytrong gió dựng thẳng lên.
"Biến cố đào ra anh hùng." Giọng nói đầy khí thế, xuyên thấu qua sóng lớn ngập trời truyền về phương xa, hù dọa bầy chim biển.
"Gia chủ thật có nhã hứng." Trong tiếng cười, cũng tóc trắng phơ giốngnhư Viêm Lâm Thiên, thay đổi thanh tịnh vô lo, xoải bước đi tới, theoông ta tới, còn có ba vị tộc lão nhỏ nhất là Viêm Hạo Thiên, một thânkhí thế lạnh thấu xương giống như bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ.
Viêm Lệnh Thiên cũng không quay đầu lại tiếp tục nhìn hướng biển rộng,giọng nói hùng hậu lần nữa truyền đến từ trong gió: "Tôi thường tới nơinày, ngược lại anh cả và Tứ đệ, sao hôm nay lại cũng có hăng hái thế?"
Viêm Lâm Thiên hơi ngẩn ra, kể từ sau khi Viêm Lệnh Thiên thành Tộctrưởng, hình như không còn xưng hô anh cả tứ đệ, buồn cười nhất chính là lần nữa nghe được lại là trrong hoàn cảnh này.
Không đợi hai anh em trả lời, Viêm Lệnh Thiên chỉ vào bọt nước tung tóenói: "Sóng sau đè sóng trước, đáng tiếc chung quy ngã đều thịt nát xương tan, cần gì chứ."
Đây không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-dung-dua-voi-lua/3171345/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.