Trình Du Nhiên còn đứng chỗ cách Lợi Ân xa nhất, đây cũng không phải làTiểu Nặc nói một đôi lời nó rất hiền lành thì cô sẽ không sợ, cô chỉnhìn Lợi Ân bên cạnh đang ăn sung sướng, kéo kéo mặt cứng ngắc, sói chỉbiết nghe tiếng Anh, không trách được cô vừa nói gì, nó đều nghe khônghiểu.
Tiểu Nặc cực kỳ thích Lợi Ân, tiến lên sờ sờ đầu nó, Lợi Ân cũng ngoanngoãn cúi đầu cho cu cậu sờ, một con sói lớn hơn so với Tiểu Nặc đangcúi đầu ở bên cạnh cu cậu, Tiểu Nặc ngẩng đầu lên, nói với mẹ: "Mẹ, lãođại Viêm nói, sau này Lợi Ân chính là của Tiểu Nặc, Lợi Ân, tao nhấtđịnh sẽ chăm sóc mày thật tốt."
Nói xong, cu cậu yêu thích ôm lấy Lợi Ân, Lợi Ân cũng dán lên Tiểu Nặc,nó thích mùi trên người Tiểu Nặc, bởi vì từ nhỏ nó đã lớn lên ở bênngười Viêm Dạ Tước, mùi trên người Tiểu Nặc rất giống chủ nhân của nó,nó nhìn Tiểu Nặc, phát ra tiếng kêu vui vẻ.
Trình Du Nhiên đứng một bên hoàn toàn cứng đờ, cái gì, Viêm Dạ Tước đemcon sói này cho Tiểu Nặc, này, này, đây không phải là đùa giỡn chứ.
"Mẹ, mẹ tới đây sờ Lợi Ân đi, nó rất biết điều." Tiểu Nặc hướng mẹ kêulên, Lợi Ân cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Trình Du Nhiên, đang muốn đi tới hướng cô, Trình Du Nhiên lập tức nhảy lên giường, lập tức dùngtiếng Anh quát lớn: "Ngừng, đừng tới đây."
Tiểu Nặc vội vàng chạy tới bên người Lợi Ân, an ủi nói: "Lợi Ân, chớ khổ sở, từ nhỏ mẹ đã sợ chó cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-dung-dua-voi-lua/3171095/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.