Nghe nói như thế, tay Trình Du Nhiên dừng lại ở giữa không trung, ngẩngđầu lên nhìn về phía Viêm Dạ Tước, tròng mắt như mực cũng đang nhìnmình, giống như là tìm kiếm cái gì, bóc tróc thứ gì trên mặt cô. Thờiđiểm cô lấy đạn ra cho mình, vẻ mặt cô nhìn thấy miệng vết thương cũ,cùng phấp phỏng trong lòng mình, còn nữa, lúc hôn cô, loại cảm giác đókhiến anh không khỏi khạc ra những lời này.
Trình Du Nhiên thật vất vả nuốt xuống cháo trong miệng, cẩn thận nhìnViêm Dạ Tước, lại không nhìn ra tại sao anh hỏi câu này, chẳng lẽ muốnchính cô nói cho anh biết bọn họ biết nhau, bọn họ còn có con, vậy chỉkhiến người ta cảm thấy dùng mặt nóng của mình đi dán cái mông lạnh củangười khác, Trình Du Nhiên cô không làm được.
Rất nhanh, tiếp tục cầm cái muỗng trong tay, uống một hớp cháo, cườinói: "Sao chúng ta có thể từng gặp, người tiếp xúc với anh cũng có thểđếm được, trước kia tôi làm sao có thể có cơ hội này."
Cô tiếp tục uống cháo, nhưng trong đầu đều là hình ảnh anh mới vừa hônmình, còn có đêm ấy, câu anh nói "Tôi sẽ phụ trách" kia, nhưng còn bâygiờ thì sao, anh chạy đến hỏi mình bọn họ có phải biết hay không, đâycoi là cái gì? Mất trí nhớ? Loại tình tiết trên phim truyền hình cũngkhông xảy ra ở chỗ này chứ, hơn nữa, cô thấy anh đều nhớ rất rõ ràngchuyện đã qua.
Viêm Dạ Tước không nói thêm gì nữa, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc đã lâu, là cái gì chính anh cũng không rõ, anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-dung-dua-voi-lua/3171093/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.