Sau khi Trình Du Nhiên tỉnh ngủ, đang muốn xuống lầu hỏi chú Trung cócái gì ăn không, ăn no xong thì mang con trai đi thăm Mộ Vi Chi.
Mới vừa đi tới hành lang, liền nghe được âm thanh huyên náo truyền đến từ lầu dưới, Tiểu Nặc nhanh chóng buông tay mẹ ra.
"Mẹ, đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Nặc đi xem một chút."
Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, cũng theo sau con trai, hướng lầu dưới đitới, chỉ thấy Tiểu Nặc vốn là muốn xuống lầu chợt dừng bước.
"Sao không đi?" Trình Du Nhiên nhíu mày, liền nhìn thấy người làm ra hết đại sảnh, còn có nhân viên cứu hộ, thận trọng đẩy xe lăn của Mộ Vi Chiđi vào.
Sáu năm không gặp, gương mặt già nua rồi, trong tóc đen pha lẫn tóctrắng, trước kia bước chân ông vững vàng, mà bây giờ lại ngồi trên xelăn được người ta đẩy vào, đẩy ông chính là Vạn Tuyết Cầm, hướng chungquanh chỉ chỉ trỏ trỏ, hoàn toàn là dáng vẻ nữ chủ nhân.
Mộ Vi Chi cũng ngẩng đầu lên, thấy mặt quen thuộc kia, nhất thời cứng đờ, ấp a ấp úng nói ra: "Du Nhiên, con thật sự trở lại?"
Trước mắt thật sự là con gái ông, sáu năm không thấy, xem ra cô cànggiống như mẹ cô, có một khuôn mặt đẹp, khác biệt chính là, mặt cô rấtlạnh lùng, có lẽ, cô còn đang trách ông chuyện năm đó.
Trình Du Nhiên từ trên lầu đi xuống, đến bây giờ, cô không thể quên cảnh mẹ nhảy xuống từ trên sân thượng, nhưng vẫn tỉnh táo, hướng cha mởmiệng nói: "Ba, câu hỏi của ba thật quái lạ, chẳng lẽ đây không phải lànhà con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-dung-dua-voi-lua/119471/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.