"Chú Trung, phòng của tôi sao nhiều đồ bỏ đi thế này, sai người mang đi, nếu không tôi ném ra ngoài từ cửa sổ!" Trình Du Nhiên mi cưỡng đi ra,hướng chú Trung ở lầu dưới nói.
Vậy mà, Vạn Nhã Cầm vốn đang một bụng tức giận với đôi mẹ con kia khinghe được câu này liền ngẩng đầu, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống,"Chị, chính là cô ta! Tại sao cô ta ở nhà chúng ta."
Trình Du Nhiên nhìn từ trên cao xuống, đưa mắt nhìn người phụ nữ bù lubù loa, xem ra thật đúng là oan gia đường hẹp, nghe được lời của cô ta,lạnh lùng khẽ hừ, nói: "Vị tiểu thư này, tôi xuất hiện tại nhà mình thìcó vấn đề gì không? Ngược lại là cô, chạy tới nơi này giương oai."
Nhã Cầm nghe nói như thế, sắc mặt trầm xuống, tức giận muốn đi lên bậcthang, lúc này bị người chị Vạn Tuyết Cầm kéo lại, nhẹ giọng nói: "Đâylà con gái lớn của lão gia, Du Nhiên, chị từng nhắc với em."
Nhã Cầm nghe được lời của chị gái, nhất thời cực kỳ sợ hãi, người mất tích sáu năm lại trở về vào lúc này.
"Được rồi, chú Trung, ông đem đồ của Nhã Cầm ra, chuyển vào phòng khácđi." Bà ta ngước mắt nhìn Trình Du Nhiên nói: "Đây là em gái dì, giữahai người có hiểu lầm gì thì thôi, dù sao cũng là người một nhà."
Trình Du Nhiên không nói gì, ngáp một cái, liền hướng gian phòng đi tới, cô ngồi máy bay lâu, đã rất mệt, tạm thời không muốn lãng phí thời gian ngủ của mình.
Bộ dáng này của cô khiến Vạn Nhã Cầm tức bực dậm chân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-dung-dua-voi-lua/119470/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.