Hắn chậm rãi tách hai chân của cô ra. Ngón tay thâm thúy xâm nhập vào bên trong nụ hoa bí ẩn.Tay hắn giống như có điện. Mỗi khi tiếp xúc lại khiến thân thể mềm mại của cô run lên. Cô căng thẳng, bàn tay nắm chặt lại, các khớp xương nổi lên, màu da tay trắng bệch.Đường Hạo nhận ra sự sợ hãi của cô, cảm giác đau lòng không chịu nổi: “Đừng sợ! Anh sẽ không làm em bị thương nữa! Tin tưởng anh đi!”“Anh nói…sẽ ghê tởm!” Hai mí mắt của cô ngập nước, run rẩy, nức nở nói với hắn.“Không có đâu! Lúc trước là gạt em đó!” Hắn vừa dỗ dành vừa chạm vào cô.Rất nhanh, một cảm giác kì quái cướp đi ý thức của cô khiến cô không còn sợ hãi nữa.Nhìn cô đã có thể tiếp nhận bản thân mình, nếu không thì sao khuôn mặt lại từ trắng bệch chuyển sang phiếm hồng. Đường Hạo rốt cuộc cũng mỉm cườiTâm tình lo lắng bồn chồn suốt mấy ngay qua giờ đã có thể gỡ bỏ thay thế bằng một tâm trạng sáng lạn vui vẻ. Dù không có nói ra, nhưng bằng sự thân mật vừa rồi Đường Hạo cũng đã khẳng định chắc chắn một điều: cô ấy đã tha thứ cho mìnhTrời ạ! Hắn bây giờ lại tức giận với chính bản thân mình. Nếu không phải bây giờ bản thân bất lực thì hắn hoàn toàn có thể thỏa mãn cô cũng như thỏa mãn chính mình.Có trời mới biết lúc này đây hắn muốn cô như thế nào. Lúc trước nói cô xấu xí, ghê tởm chẳng qua là những lời nói trong lúc tức giận muốn làm cô bị tổn thương. Ngày đó thiếu chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-doc-than-tuoi-18/1252648/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.