Chương trước
Chương sau
Tiểu Ngưng sắc mặt đỏ bừng, đứng bên cạnh cửa, bên tai cô vẫn còn văng vẳng tiếng nói của bác sĩ: “Những ngày gần đây, đừng để cho người đàn ông của cô chạm vào, phải chống cự kịch liệt nếu anh ta có hành vi không khống chế nổi, nếu không vết thương kia lại tiếp tục loét ra thì lúc đó chẳng ai cứu nổi! ”Trời ạ! Bác sĩ nói chuyện này với cô làm gì? Tiểu Ngưng che mặt, dựa người vào tường. Cho dù hiện tại bốn phía có yên tĩnh, vắng lặng nhưng trong lòng cô vẫn cứ căng thẳng, rối bời không biết làm như thế nào.Cô cũng không muốn cho hắn! A! Mỗi lần đều là hắn cố chấp ép buộc cô phải theo, hơn nữa hắn lại có nhiều phụ nữ bên ngoài như vậy cô đâu có thể quản được.“Tiểu Ngưng! Thiếu gia kêu cô vào giúp cậu ấy tắm rửa!” Vú Từ đi tới gần, ánh mắt có phần đen tối nhìn cô.“Việc này… Có thể kêu người khác mà!”“Người nào? Tôi sao? Thiếu gia chê tay tôi thô ráp nên cậu ấy chỉ đích danh cô, tôi cũng chẳng có cách nào khác!” Vú Từ vẫn thực rất quý Tiểu Ngưng. Bà cũng mong hai người trẻ tuổi bọn họ sẽ nhanh chóng kết hôn để cho đứa nhỏ kia có một gia đình hoàn chỉnh. Được như vậy thì thật tốt!……………..Nghe thấy tiếng bước chân đang tiến dần đến bên cạnh mình, người nằm trên ghế dài rốt cuộc khống chế không được, mà thốt lên: “Mau lại đây! Nhanh lên! Lưng của tôi rất ngứa!” Mỗi buổi sáng, hắn đều có thói quen tắm rửa sạch sẽ nhưng hôm nay đến mặt mũi còn chưa thể rửa nói chi đến cả người. Thật sự là rất khó chịu!Tiểu Ngưng đi vào phòng tắm, một lát sau thì bưng một chậu nước sạch ra để giúp hắn lau thân người đầy mồ hôi.Nhìn thấy Tiểu Ngưng cầm chiếc khăn bông màu trắng, hắn nhịn xuống cơn đau buốt phía dưới khố, xoay người lại nói: “Giúp tôi chà lưng, được không?!”Tiểu Ngưng cầm khăn lau một đường theo sống lưng của hắn Bàn tay cô nhẹ nhàng lau cả vùng lưng giúp hắn, dần dần lui xuống phía dưới.“Ưhm….” Hắn phát ra tiếng thở thoải mái.Cô chỉ lau đến phần eo của hắn thì dừng lại chuyển tiếp lên trên, chuẩn bị lau cánh tay của hắn.“Sao em không lau tiếp cho tôi?!” Hắn nhắc nhở, cũng không có ý trêu chọc, chẳng qua phải nằm yên một chỗ suốt cả buổi khiến toàn thân hắn đổ mồ hôi rất khó chịu.“Chỗ kia tự anh lau được rồi! Khăn đây!” Cô cự tuyệt yêu cầu của hắn, đem khăn mặt đặt vào trong tay của hắn.Đường Hạo đột nhiên nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh mềm mại của cô, đặt lên miệng tinh tế hôn lấy rồi nói: “Ngưng! Đừng giận anh nữa có được không? Anh biết sai rồi! Anh không nên đối xử với em như vậy!”Từ trước đến nay, hắn luôn cao ngạo rốt cuộc lại có thể nói ra những lời mong cô tha lỗi. Chính vì bản thân đau đớn nên mới hiểu được đau đớn nên mới hiểu được nỗi đau của cô, so với hắn còn đau hơn gấp mấy lần.“Chuyện này không phải cứ nói như anh là giải quyết được! Đường Hạo, anh đã làm tổn thương tôi quá nhiều rồi và tôi cũng chẳng có cách nào tha thứ cho anh được!!” Tiểu Ngưng tựa tay vào đầu giường, nước mắt cô lại bắt đầu rơi.“Anh biết! Anh đã làm sai quá nhiều! Em có thể cho anh một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình có được không? Hãy cho anh một cơ một để theo đuổi em nhé!” Hai con ngươi đen sẫm của hắn nhìn chăm chú vào cô tràn đầy khát vọng.“Sau này hãy nói!” Nước mắt Tiểu Ngưng ngừng rơi, cô đáp lại hắn.Hắn tự mình lau người rất nhanh rồi đưa khăn trả lại cho Tiểu Ngưng nói: “Ngưng! Anh khát!” Hắn nghĩ nhân lần sinh bệnh này để cô ở bên chăm sóc mình thật tốt, có như vậy quan hệ của hai người mới càng thêm thân thiết.Có lẽ bởi vì hắn sinh bệnh nên mới làm cô cảm thấy động lòng thương cảm. Tuy khuôn mặt cô lạnh như băng song vẫn ân cần chăm sóc cho hắn: “Nước đây!”Mà hành động này của cô khiến hắn cảm thấy có lòng tin hơn. Nhanh tay, hắn nắm lấy bàn tay của cô kéo cả người cô vào trong lồng ngực của mình.“Đừng! Anh mau buông tôi ra!” Cô thở hổn hển, ngượng ngùng không dám nhìn hắn.Đường Hạo càng ôm chặt cô hơn, môi mỏng tinh tế liếm lên khuôn mặt trắng ngần của cô: “Ngưng! Chúng ta hãy để cho Dương Dương có cả cha lẫn mẹ đi, như vậy nó mới có thể trưởng thành một cách tốt nhất!”Tiểu Ngưng ở trong lòng hắn cười khổ. Hắn sẽ kết hôn với người phụ nữ khác, như vậy không phải Dương Dương sẽ còn có thêm một đứa em cùng cha nữa hay sao? Bất quá, đau khổ này cô nén chặt lại trong lòng, ngượng ngùng kháng cự lại hắn: “Anh đừng có đối với tôi như thế này! Bác sĩ nói anh không được….!”Câu nói này của cô có vẻ hờn dỗi. Đường Hạo rốt cuộc cũng cười lên một tiếng: “Ha ha ha! Hóa ra là em đang lo lắng cho cơ thể của anh đúng không?” Hắn kề sát miệng lên cánh môi của cô, giọng nói khàn khàn: “Tuy rằng hiện tại anh rất muốn em, nhưng dưới tình trạng này thật sự là lực bất tòng tâm! Ngưng! Để cho anh hôn em nhé!!”Cô nhịn xuống những sợ hãi đụng chạm thân thể, chủ động nhắm mắt lại.Tiếp theo, cô cảm giác môi hắn đang dán chặt lên môi mình. Hắn hôn cô rất dịu dàng. Môi đỏ như cánh hoa, hơi thở của hai người có chút rối loạn. Từ trên khuôn mặt hắn tỏa ra một mùi hương nam tính lôi cuốn khiến hai má cô đỏ bừngCô không có cự tuyệt hắn khiến hắn càng to gan. Hắn cắn môi cô, từ từ muốn tiến vào giữa hai cánh môi.Cô chậm rãi mở hai mở đôi môi mọng đỏ. Đầu lưỡi của hắn xông thẳng vào bên trong, trêu đùa với hàm răng của cô. Đầu lưỡi bá đạo càn quét cổ họng, hơi thở của hắn lấp đầy khoang miệng của cô.Động tác của hắn càng lúc càng to gan lớn mật hơn. Bàn tay xông thẳng vào ngực cô, bắt đầu xoa nắn.Đông tác này khiến thân thể Tiểu Ngưng không nhịn được mà run rẩy. So với lúc trước càng thêm run rẩy kịch liệt, ở trong cơ thể cô đang có một cảm giác sợ hãi lưu chuyển. Cô muốn khống chế tâm tình của mình, hai tay chống cự, cố gằng đẩy cánh tay của hắn ra.Trong mắt của hắn, động tác này của cô như à kích tình, chào đón hắn.Đầu lưỡi của hắn nghịch mút đầu lưỡi của cô, muốn cô chuyên tâm không nói được gì.Dần dần…. Thật là kỳ diệu! Từng tế bào toàn thân của cô dưới sự đù nghịch thân mật của hắn mà bắt đầu muốn bốc cháy lên.Bàn tay to lớn của hắn bắt đầu di chuyển xuống phía dưới, vuốt ve cô. Ngón tay linh hoạt luồn qua váy cô tiến sâu vào thăm dò.“Không! Đừng mà….” Tiểu Ngưng đẩy mạnh hắn ra. Đầu óc choáng váng, khuôn mặt đỏ bừng, cánh môi sưng đỏ lên nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự sợ hãi.“Ngưng! Anh sẽ không làm xằng làm bậy nữa! Anh chỉ muốn nhìn em một chút thôi!” Hắn biết, lúc trước hắn đã làm cho cô sợ hãi. Bây giờ hắn muốn chậm rãi để cô thử tiếp nhận mình một lần nữa. Sau đó nhất định cô sẽ biết hắn không phải là kẻ đáng sợ như vậy!“Không!” Cô đột nhiên hét lớn lên giống như là bị ai đó hù dọa.Cô ý thức được một điều gì đó, nói thêm vào: “Không! Anh không phải nói nơi đó của tôi khó coi khiến anh ghê tởm lắm hay sao?”Hắn khích lệ cô, hai cánh tay giữ chặt lấy hai vai của cô rồi nói: “Không có! Chẳng lẽ em không tự mình nhìn lại xem sao, một chút cũng không khó coi mà!! Vẫn thật là Ngưng!”Hắn chậm rãi kích động cô, dưới đôi mắt nóng bỏng của hắn, Tiểu Ngưng để mặc cho hắn tùy ý cởi bỏ quần áo của mình.Trong lòng mình, cô lại một lần nữa tự nói: “Không phải sợ! Hiện tại hắn không thể làm gì hại đến mày đâu! Tiểu Ngưng! Chính bản thân mày cần phải nhẫn nại đổi lấy sự tin tưởng của hắn, như vậy mới có cơ hôi chạy thoát được!! ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.