Tiểu Ngưng bắt đầu khẩn trương, đưa mắt nhìn hắn và con trai, cuối cùng lại phải bất đắc dĩ để mặc cho hắn uy hiếp, nghe theo mệnh lệnh của hắn, lên xe.
Đối với Tiểu Ngưng thì đó là khí thế bức người, cướp đi sinh khí của cô, khiến cô rất căng thẳng, Dương Dương thì lại cao hứng cực kì. Không thể nào che lấp được niềm vui đang lan tỏa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, căn bản đã quên tất cả những lời tức giận của mẹ nó cùng sự việc ban nãy.
“Chú ơi! Tại sao gần đây chú không tới đón Lạc Lạc nữa vậy? Có phải do công việc quá bận nên không có thời gian không ạ?” Dương Dương đứng lên, vịn vào thành ghế trước hỏi.
Đường Hạo quay người, mỉm cười nói: “ Ừ! Lúc trước chú phải ra nước ngoài công tác!”
“Ra nước ngoài?” Dương Dương mở to hai mắt, bộ dạng ngạc nhiên hớn hở hỏi: “Xuất ngoại thế thì chắc chú rất bận nhỉ?! Là ở nước nào vậy ạ?”
“Thái Lan! Đương nhiên là bận lắm rồi! Nhưng rất nhanh!” Đường Hạo rất chân thành trả lời các câu hỏi của cậu bé, chính bản thân lại không thể hiểu được tại sao không thấy nhàm chán hay bất đắc dĩ.
“Thái Lan? Nơi đó không phải rất đẹp sao? Cháu thấy trên tivi rồi!! Ở đâu cũng đẹp ơi là đẹp!”
“Cũng không tệ lắm!” Kì thật hắn cũng chưa từng đi du lịch ở Thái Lan, mỗi lần đi đến đó chủ yếu là về công việc. Không phải bị nhốt trong các phòng họp thì cũng là làm việc trong phòng tại khách sạn và ngủ.
“A! Cháu và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-doc-than-tuoi-18/1252559/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.