Trong doanh trại bắt đầu đốt lửa, khi ánh lửa đầu tiên bùng lên xuyên qua lều vải chiếu lên mặt thì Tiêu Chi Liệt thức tỉnh. Thời gian gần đây cô ngủ không sâu, trong khi ngủ lúc nào cũng duy trì trạng thái cảnh giác, như vậy mới có thể tùy thời mà đối phó với bất kỳ biến cố đột phát nào, đây chính là khả năng thiết yếu đối với một người chiến sĩ trong môi trường sinh sống ác liệc hỗn loạn này.
Nếu theo nếp sống ngày trước thì bây giờ cô sẽ lập tức xoay người rời giường thu dọn hành trang chuẩn bị nhổ trại, tuyệt đối không lề mề dây dưa. Thế nhưng lần này cô lại im lặng nằm trong túi ngủ không hề cử động, suy nghĩ về khoảng khắc trước khi tỉnh dậy.
Cô cảm thấy bản thân hình như vừa nằm mơ, nhưng lại quá mơ hồ, mờ nhạt không rõ có phải là mơ không nữa.
Từ khi… Cô chưa từng nằm mơ.
Suy nghĩ chừng một phút đồng hồ, không ra kết quả. Cô ôm lấy túi ngủ ấm áp, rồi bỗng nhiên nhớ ra, “Trước kia” cuối tuần nhàn rỗi không có việc gì, cô thích nhất là nằm ỳ trên giường, rõ ràng đã tỉnh rồi, những không chịu bò ra khỏi ổ chăn. Càng vào đông rét mướt thì càng ỳ hơn, cô có thể làm tổ trong chăn đến giữa trưa. Tô Vị Tỉnh không những không giục cô thức dậy, mà còn bưng cơm nước vào tận phòng ngủ, để cô ngồi luôn trong ổ chăn mà ăn, khiến cho cô tự cảm thấy mình lười nhác đến quá đáng, vì thế mới không cam tâm mà đứng dậy mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-diep/102165/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.