Ngay giây phút giật mình tỉnh dậy, Tiêu Chi Liệt vẫn còn thấy tim mình đập thình thịch. Cô vô thức đưa tay sờ sang bên cạnh mình, nhưng chỉ sờ vào khoảng trống.
Tô Vị Tỉnh không còn bên cạnh.
Tấm rèm cửa sổ che khuất ánh sáng ngoài phòng, nên nhìn không rõ sắc trời. Cô nghiêng người cầm lấy chiếc đồng hồ báo thức nhìn thoáng qua, gần năm giờ sáng.
Trong phòng im ắng, bốn phía cũng im ắng nốt, chỉ còn nghe thấy tiếng kim đồng hồ nảy qua từng giây. Cô đợi một lúc, vẫn không nghe thấy tiếng động nào, vì thế gọi một tiếng: “Vị Tỉnh?”
Không ai đáp lại.
Anh đi đâu sớm như vậy? Dù có vội lên máy bay cũng không cần xuất phát từ bốn năm giờ sáng chứ. Cô đứng dậy bật đèn phòng ngủ, phòng tắm, phòng bếp, phòng ăn, đi tìm một vòng quanh nhà cũng không thấy anh. Trên tủ lạnh cũng không dán giấy, ngày trước nếu anh có việc đột xuất thì đều để lại lời nhắn trên tủ lạnh. Gọi di động cho anh, tiếng chuông lại vang lên trong phòng ngủ.
Sau đó cô bắt đầu cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường.
Đôi giày da anh đi về ngày hôm qua vẫn để ngay ngắn ở tiền sảnh, nhưng áo khoác cùng âu phục treo trên giá lại không thấy; túi xách hay mang đi công tác vẫn để trên sô pha, nhưng túi laptop đặt trên bàn trà lại biến mất.
Năm giờ sáng, anh không đi giày, đeo túi laptop, không mang di động, vậy anh đang đi đâu?
Trong phòng khách treo tấm rèm mỏng, có thể nhìn thấy ánh sáng trắng ngoài trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-diep/102162/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.