Hiện tại nghĩ lại, Nhan Tiêu cũng không biết chính mình khi đó vì sao đáp ứng yêu cầu vô lý của Lăng Dịch Hằng. Có lẽ, cô không thể không thừa nhận cô rất muốn gặp mặt ái thê trong miệng Lăng Dịch Hằng.
Giống như Lăng Dịch Hằng, một người thành công lại vì thê tử của mình mà tiêu phí tâm tư cơ bản trên đời đã muốn tuyệt chủng. Người bây giờ, mặc kệ vị kia trong nhà như thế nào, đều tránh không được động tâm rối loạn khi ở bên ngoài. Nhan Tiêu thừa nhận cô rất chán ghét loại người như vậy, cho nên sau khi nghe được mục đích của Lăng Dịch Hằng trong lòng cũng hạ quyết định. Nữ nhân có thể làm cho nam nhân vĩ đại như Lăng Dịch Hằng yên ổn, Nhan Tiêu tò mò phi thường lớn.
"Tôi làm nhiều như vậy, chỉ là vì không nghĩ quan hệ chúng tôi trong lúc bình thản lại có xu hướng vỡ tan. Mỗi người đều hướng tới bình thản, nhưng bình thản mang theo nguy hiểm lại có ai biết được? Mỗi người chúng ta đều có một linh hồn không an phận, luôn không thích lúc bình thản cùng trầm mặc. Thời điểm khi linh hồn không chịu an phận, cuộc sống, sẽ dần dần phát sinh thay đổi. Những điều này tôi không hy vọng nhìn thấy. Tôi không nghĩ chúng tôi nguyên bản hạnh phúc lại vì sinh hoạt bình thản mà biến mất."
Lăng Dịch Hằng nhấp một ngụm rượu sau đó nhìn ngoài cửa sổ từ từ nói. Trên thế giới này, người có thể nhìn ra được bản chất cuộc sống cũng không nhiều, con người hiện tại đều quá mức truy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-diep-tinh-nhan-chien/1365408/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.