Tại đại sảnh tao nhã của quán cơm Tây, Lăng Dịch Hằng tâm tình vô cùng tốt vừa ngắm nhìn nữ nhân yêu mị trước mặt vừa cắt bít tết. Sau đó nhấp một ngụm vang đỏ, trên mặt mang theo ôn hòa tươi cười.
"Thế nào? Cùng nàng tiếp xúc vài lần, có phải là một nữ nhân hoàn mỹ không?"
Lăng Dịch Hằng lau miệng chính mình mới ngẩng đầu nhìn Nhan Tiêu.
"Nàng quả thật là một nữ nhân hoàn mỹ, nếu trong nhà đã có nữ nhân như vậy còn muốn nàng nghi ngờ anh bên ngoài có nữ nhân khác, nói thật tôi rất khinh bỉ anh."
Nhan Tiêu vẫn không buông dao nĩa, tiếp tục ăn bít tết. Cùng Lạc Tử Tịch gặp vài lần, cô luôn cảm thấy Lạc Tử Tịch là một nữ nhân không sai biệt lắm, hẳn sẽ làm cho tất cả nam nhân động tâm.
Mà nam nhân trước mặt này quả thật cũng rất ưu tú, không chỉ bộ dạng phi thường tốt còn là một vương lão ngũ biết kiếm tiền, cùng nữ nhân tao nhã, hoàn mỹ như Lạc Tử Tịch cũng có thể coi là xứng đôi. Bất quá, đáy lòng Nhan Tiêu sinh ra một tia không thoải mái.
Đôi khi cô có chút hâm mộ Lạc Tử Tịch, Lăng Dịch Hằng xem như thật sự dụng tâm si tình đối với Lạc Tử Tịch. Một nữ nhân có người yêu như thế chắc là rất hạnh phúc.
"Kỳ thật, tôi cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng cảm tình hai người vô cùng tốt, như thế nào anh còn nghĩ ngoạn này nọ nữa?"
"Ha ha, tôi cũng không gạt cô làm gì, tình cảm chúng ta thật hảo, nhưng mà cuộc sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-diep-tinh-nhan-chien/1365407/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.