Chiếc xe dần di chuyển. Tầm mắt Vân Nhật Sam hướng ra khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ. Đoạn đường khi về đêm dần sầm uất, người người trên con đường nhộn nhịp. Cô ngồi cách khá xa Nguỵ Kính Dụ, điều đó khiến người đàn ông trở nên khó chịu.
Vì là chiếc váy hở lưng trần, nhiệt độ trong xe khá thấp. Vân Nhật Sam thỉnh thoảng lại xoa tay, hơi khép mình vì độ lạnh. Ngụy Kính Dụ trông vậy liền lên tiếng.
“Tăng nhiệt độ xe lên.”
Ngay khi dừng trước một trung tâm lớn, nơi đây xây thiết kế khá trang hoàng. Lượng người dự cũng đông đảo. Chiếc xe Nguỵ Kính Dụ dừng lại, đã có hẳn một khoảng vệ sĩ vây lại. Tất cả đứng tạo thành lối đi, chỉ chừa khoảng cách bước vào.
Nguỵ Kính Dụ bước xuống, Vân Nhật Sam lại theo sau. Người đàn ông dáng đứng thẳng tắp, một tay cong đưa ra, trong lúc Vân Nhật Sam còn chưa hiểu thì Trạch Vũ chỉ đành bất lực hắng giọng nhắc nhở.
“Cô Vân, khoát tay ông chủ.”
Vân Nhật Sam di chuyển lại gần, đặt bàn tay mình lên tay người đàn ông. Đường nét cơ thể Nguỵ Kính Dụ thật rất săn chắc lại vạm vỡ, trái lại cơ thể cô chỉ nhỏ bé lại mềm mại, không thể so bì được với người đàn ông.
Hai người di chuyển vào căn phòng, vài người tiến ra chào hỏi. Phần lớn đều là quan chức cấp cao. Dù trên đầu đã hai thứ tóc nhưng tóc, nhưng đối diện với Nguỵ Kính Dụ đều lễ phép mà xưng một tiếng “ngài”.
Vài người thỉnh thoảng lại đảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-dam-chi-mang/3594371/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.