Người hầu trông thấy cô, vẻ mặt khá rạng rỡ. Riêng quản gia còn gọi điện báo lại cho Nguỵ Kính Dụ trở nên yên tâm.
Bình thường Nguỵ Kính Dụ kết thúc công việc khá khuya. Nhưng từ lúc Vân Nhật Sam rơi vào đợt bệnh này. Họ mới phát giác ra ông chủ lúc nào cũng về sớm hẳn. Cứ tầm chiều là đã trở về, sau đó ở hẳn trong phòng ít khi trở ra.
Vân Nhật Sam trở xuống, người hầu đã vội bưng ra bát cháo nóng hổi hối thúc cô ăn. Bản thân vực tỉnh nhìn bát cháo, bắt đầu cho từng muỗng vào. Cảm nhận cảm giác ấm nóng thoải mái.
Vốn ăn xong còn định theo thói quen thay đồ đi làm, người hầu đã vội ngăn cản.
“Cô Sam, ông chủ bảo cô cần nghỉ ngơi thêm. Bây giờ cô không thể ra ngoài được đâu.”
Nghe đến đó, Vân Nhật Sam mới gật đầu. Lẳng lặng quay trở lại phòng. Dù gì, trời cũng đã gần chập tối rồi.
Mà không lâu sau khi Vân Nhật Sam trở lên phòng, từ phía cổng đã truyền đến tiếng xe. Ông chủ của họ vậy mà đã trở về.
Nguỵ Kính Dụ vừa trở về, việc đầu tiên là bước lên phòng. Hắn đi vào, vậy mà không thấy ai. Tầm mắt hướng về phía nhà vệ sinh sáng đèn, không lâu sau Vân Nhật Sam cũng trở ra trong chiếc váy trắng. Tấm khăn tuỳ tiện lau khô mái tóc, hướng ánh mắt sạch sẽ nhìn về phía người đàn ông.
Chuyện của vài ngày trước, trải qua cơn bệnh, giờ Vân Nhật Sam cũng chỉ nhớ man mán, nhưng việc đêm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-dam-chi-mang/3594369/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.