Chương trước
Chương sau
Vốn Hàn Thư cứ tưởng, giao Vân Nhật Sam đến giám đốc Nguyên là đã xong. Vậy mà không nghĩ lúc quay trở lại căn phòng đã thấy khá nhiều vệ sĩ đứng canh gác. Cô ta sợ hãi, lập tức gọi đến phía Vân Nhật Hạ.

Vân Nhật Hạ bên này chìm trong cuộc vui, bản thân xung quanh trong nơi ăn chơi bậc nhất của Hà thành. Cho dù không có được người đàn ông như Nguỵ Kính Dụ, cô ta cũng nào rảnh rỗi đến mức phải diễn tiếp bản thân là một nữ nhân ngoan ngoãn. Đã là bản tính, sao có thể dễ thay đổi.

Nhận lấy cuộc điện thoại, đầu dây bên kia Hàn Thư gấp gáp khai báo. Vân Nhật Sam vậy mà được cứu. Giám đốc Nguyên chẳng thể rõ hoàn cảnh ra sao.

Nghe đến đây, Vân Nhật Hạ mới bật dậy. Vân Nhật Sam là kẻ tai tiếng, làm gì còn ai sẽ rảnh rỗi mà cứu chị ta kia chứ.

Ngoại trừ… Nguỵ Kính Dụ!

Nguỵ Kính Dụ vậy mà lại rảnh rỗi đến mức nhúng tay vào mấy việc dư thừa đến vậy.

Nhưng vài giây sau, Vân Nhật Hạ đã cố giữ bình tĩnh. Chuyện này không hề liên quan đến cô ta. Cô ta sai Hàn Thư, nhưng người nguyện ý giúp là trưởng phòng. Trưởng phòng trước đó đối với Vân Nhật Sam đã ghét bỏ rồi.

Nếu Nguỵ Kính Dụ có thật sự tra ra, chuyện này hoàn toàn không dính dáng đến Vân Nhật Hạ một chút nào.

Chậc, Vân Nhật Sam rốt cuộc có điểm nào tốt đẹp hơn cô ta chứ. Nếu Vân Nhật Hạ cô ta không tạo cơ hội để Vân Nhật Sam bước lên giường Nguỵ Kính Dụ, giờ phút này Vân Nhật Sam đã chẳng là cái thá gì rồi.

Người Vân gia giờ đây muốn dạy dỗ lại Vân Nhật Sam, nhưng lại chẳng thể động vào. Nhiều lần cũng cho người tiến đến mộ phần của Châu Dương để khích bác Vân Nhật Sam. Vậy mà lúc nào cũng có kẻ canh gác chặt chẽ.

Dần dần Vân Chi Thành chẳng còn để tâm, chi bằng cứ trở về lại như trước. Bởi nếu gây sự, không khéo chuyện về con người thật của Vân Nhật Hạ lại bị lục tung lên khiến ông ta chẳng thể ngốc đầu nổi.

Chỉ duy Vân Nhật Hạ, vẫn là người cố chấp. Bởi mọi thứ của cô ta hoàn toàn bị Vân Nhật Sam cướp mất, đặc biệt là người đàn ông như Ngụy Kính Dụ. Cô ta rất không phục. Dựa vào đâu một con nhỏ chỉ mới ra tù, lại dễ dàng cướp mọi thứ từ tay cô ta như thế.

Qua ngày hôm sau, ngay tại bộ phận mô phỏng. Trưởng phòng vốn cứ tưởng chuyện yên ổn, chỉ là không lâu sau đã có người đến sa thải bà ta. Lấy lý do làm việc không đứng đắn, coi thường cấp trên và đồng nghiệp.

Mọi thứ tưởng chừng như đơn giản, vậy mà bà ta muốn xin vào các tập đoàn khác. Đều bị loại ngay từ vòng đầu. Không hề có nơi nào đón nhận bà ta làm việc.

Ngay cả giám đốc Nguyên chịu số phận không kém cạnh. Bản thân tự đi lên, chỉ vì giây phút đụng đến người không đáng. Anh ta bị hiến sạch đời trai. Vị trí lập tức thay thế bởi một người khác.

Nếu thật sự biết trước thân phận Vân Nhật Sam, chắc chắn giám đốc Nguyên cũng không ngu ngốc đến nỗi tự đưa mình vào lưỡi hái tử thần.



Cả ngày hôm đó, Vân Nhật Sam bị rượu giày vò. Cứ mỗi lần tỉnh lại là đau đầu, kết quả cứ tỉnh được vài phút lại mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Nguỵ Kính Dụ đã rời đến tập đoàn, nhưng nghe báo cáo từ người giúp việc, hắn đã biết tình hình Vân Nhật Sam không ổn. Kết quả liền cho cô nghỉ ngơi hẳn một ngày.

Thế nhưng đến đêm khi về, Vân Nhật Sam vẫn mê man. Nguỵ Kính Dụ hoảng loạn thấy rõ, liền cho bác sĩ đến khám. Sau một khoảng thời gian căng thẳng nghe báo cáo, Nguỵ Kính Dụ mới biết được nguyên do.

Thân thể Vân Nhật Sam dị ứng với rượu, thể chất không thể tiếp xúc với chất có cồn. Uống một ít sẽ không ảnh hưởng. Nhưng ở đây lại chính vì bản thân cố chấp uống nhiều giờ cơ thể vẫn còn đọng lại. Nên trước mắt cần tạm thời nghỉ ngơi để phục hồi.

Bác sĩ rời đi, Nguỵ Kính Dụ mới bắt đầu rơi vào trầm tư. Hắn không nghĩ rằng, bản thân lại lo lắng cho cô như thế.

Rượu.

Nguỵ Kính Dụ nghĩ đến đây, mới bắt đầu bước vào cả căn phòng chất khá nhiều rượu trên các kệ trưng bày. Đều là những loại rượu đắt tiền, một phần cũng là hàng hiếm có ủ với thời gian khá lâu mà có được hương vị tuyệt mĩ.

Hắn thỉnh thoảng sẽ uống rượu, chỉ là nay nhìn vào, vậy mà có suy nghĩ muốn ném bỏ đi. Người đàn ông trở ra, trực tiếp khoá lại căn phòng. Không quên dặn dò người hầu về sau không cho phép bất kì một ai bước lại đây.

Đêm đó Vân Nhật Sam ngủ chẳng thể yên tĩnh, thỉnh thoảng lại rên rỉ gọi thầm tên mẹ. Khiến Nguỵ Kính Dụ không rơi vào giấc ngủ sâu.

Cô gái nhỏ này, vậy mà lại khó ngủ như thế.

Mọi thứ cứ kéo dài đến ngày thứ ba, Vân Nhật Sam sau từng đợt thuốc cuối cùng bản thân cũng có thể hoàn toàn tỉnh táo lại.

Trời khi này đã vào ban chiều, tấm rèm khép hờ để lộ chút ánh nắng nơi hoàng hôn. Phía bên cạnh đã không còn ai từ lâu. Vân Nhật Sam vén chăn, lẳng lặng vệ sinh rồi bước xuống phía dưới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.