Nguỵ Kính Dụ nhìn ra sự thắc mắc trên gương mặt của mẹ mình. Còn Nguỵ Quân Liễm bên cạnh cũng lờ mờ đoán được có thứ gì áp chế cái tính kiêu ngạo này.
Cả hai thắc mắc, nhưng Nguỵ Kính Dụ vẫn không hề giải thích. Chỉ tóm gọn mọi chuyện qua một tệp tài liệu.
Chính xác là Nguỵ gia đã mất con dâu.
Xong xuôi người đàn ông liền trở về, trời cũng khuya. Nguỵ Kính Dụ có chút lo nghĩ nữ nhân kia đã dùng bữa chưa. Mấy ngày gần đâu mọi thứ đều trôi qua rất yên ổn. Bất giác khiến sự tập trung của hắn cũng đều dồn vào Vân Nhật Sam.
Mặc dù hai người di chuyển đến tập đoàn vào thời điểm khác nhau. Cũng không hề gặp mặt tại nơi làm việc rộng lớn. Nhưng mọi động thái của cô Nguỵ Kính Dụ đều rõ trong lòng bàn tay.
Lúc trở về, người hầu báo cáo rằng Vân Nhật Sam chưa dùng bữa. Nghe vậy hắn lập tức trở ngược lên phòng.
Vân Nhật Sam không ngủ, mà lại đang miệt mài làm việc chỉnh sửa phần mô phỏng từ người giao trước. Hạn 12 giờ đêm nay phải kết thúc. Khi này thời điểm đã vào 11:15 phút.
“Trở xuống ăn cơm đi rồi tiếp tục.”
Nguỵ Kính Dụ chậm rãi di chuyển lại gần, nhìn vào những bản thiết kế 3D ở các góc độ khác nhau. Vừa nhìn đã phát hiện ra lỗi. Chỉ có điều nó ở vị trí khá khó để nhìn, nếu thật sự chủ quan thì chắc chắn còn tốn thời gian nhiều để tìm kiếm.
Cô gái nhỏ vẫn miệt mài xoay tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-dam-chi-mang/3594361/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.