Đến tận khi lên xe, Vân Nhật Sam vẫn chưa thoát ra khỏi dòng hồi tưởng. Nếu thật sự không có người đàn ông này, phần mộ của mẹ cô sẽ biết làm sao. Bọn họ để đạt được mục đích, đúng thật cái gì cũng sẽ làm.
“Cảm ơn anh.”
Vân Nhật Sam nhàn nhạt nói ra. Bề ngoài luôn tỏ ra không cần, nhưng không có sự giúp đỡ này. Cô thật chẳng biết sẽ làm gì.
“Không cần cảm ơn, sau này tôi sẽ đòi cả vốn lẫn lời.”
Vân Nhật Sam nghe câu này thoáng chốc bật cười.
“Trên người tôi chẳng có gì để đòi, e là sau này vốn anh cũng chẳng lấy được.”
Ánh mắt Nguỵ Kính Dụ nhìn cô, vẻ sâu xa hiện rõ. Chẳng thể hay đang nghĩ gì. Rất lâu sau hắn mới chậm rãi nói một câu, nhưng lại rất nhỏ chỉ để hắn vừa nghe.
“Không lỗ được.”
Chiếc xe khi trở về biệt thự, đã lập tức chở Nguỵ Kính Dụ rời đi. Để Vân Nhật Sam một mình lẳng lặng bước vào.
Đâu đâu cũng phần lớn vệ sĩ, Ngụy Kính Dụ hắn vẫn sợ cô sẽ rời đi.
Trở lại phòng, lần này đã thêm có vài bộ đồ được treo trên kệ. Phần lớn vẫn còn nhãn mác. Vân Nhật Sam tắm rửa, rồi lại thay ra lần nữa.
Cứ thế trở xuống dưới sảnh chính, Vân Nhật Sam lặng ngồi.
Cô chợt có chút không biết nên làm gì tiếp theo. Tương lai mù mịt. Hơn nữa giờ trên người cô cũng có tiền án.
Vân Nhật Sam muốn đi làm, nhưng làm gì có ai sẽ nhận một kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-dam-chi-mang/3594356/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.