Lời nói xung quanh, giờ phút này người đàn ông chẳng thể nghe được chữ gì.
Ngụy Kính Dụ không nghĩ nhiều, lẳng lặng ôm thân thể nhỏ vào lòng. Hô hấp yếu ớt, khắp nơi đầy rẫy vết thương. Hàng lông mi vẫn còn ướt, đang nhăn nhó vì đau.
Mà ngay khi ôm lên, chính Nguỵ Kính Dụ cũng cảm nhận được cơ thể nhỏ đang run rẩy, sự run rẩy vì sợ hãi cứ như thế truyền qua người hắn.
Bàn tay nhỏ đầy vệt máu, khẽ nắm lấy tay áo hắn, dần dần giữ chặt. Cố gắng vùi vào lòng hắn, mong muốn tìm chỗ trốn thoát.
Khoảnh khắc ngắn đó, bất giác khiến Nguỵ Kính Dụ nhói lên. Người đàn ông không nói câu nào, cứ thế ôm chặt cô mà rời đi.
Vân Chi Thành bất lực nói vọng theo.
“Vân Nhật Sam là con gái của tôi, chẳng qua cũng chỉ là dạy dỗ mà thôi.”
Vân Nhật Hạ muốn đi theo lên xe, lập tức đã bị Trạch Vũ cảnh cáo.
“Cô Vân, từ giờ cô cùng với ngài Nguỵ sẽ không còn mối quan hệ gì nữa.”
“Cái gì?” Vân Nhật Hạ thốt lên, chưa thể định thần. Hàng xe rất nhanh đã rời đi.
Đây chính là lý do mà vòng cổ Thiên Chi Vũ bị lấy lại sao?
…
Phía trong phòng bệnh, bác sĩ đang băng bó lại các vết thương. Mà chính người này trước đó đã từng chăm sóc qua Vân Nhật Sam, vết thương lần trước đã khỏi, sao nay lại có thêm.
Xong xuôi bác sĩ rời khỏi. Không dám tự phán đoán nữa.
Nguỵ Kính Dụ nhìn người nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-dam-chi-mang/3594351/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.