Vân Nhật Sam ngồi bên phần mộ, gần như thức trắng đến sáng. Người bảo vệ cứ lâu lâu bước vào khuyên cô rời đi, nhưng kết quả Vân Nhật Sam vẫn nhất quyết không rời.
Đến gần sáng, nơi khu nghĩa trang lại xuất hiện một nữ nhân trẻ trung ăn mặc sang trọng bước vào.
Người đó ngó nghiêng xung quanh, đến khi xác định được thân ảnh nhỏ của cô gái đang ngồi thẫn thờ, cô ta lập tức bước đến.
Lúc này mới dám cởi cặp mắt kính, lộ ra đôi mắt được trang điểm kĩ càng.
Vụ tin tức tự tử này đã lên báo, Vân Nhật Hạ vừa nhìn liền đoán được đó là hai con người quê mùa này. Cô ta vẫn muốn đến xác thực lần cuối. Lên tiếng chê cười.
“Tội nghiệp.”
Vân Nhật Sam nghe giọng nói, không cần xoay đầu cũng đoán được đó là ai.
“Mẹ tôi chết rồi, vừa lòng các người rồi chứ?”
Vân Nhật Hạ dửng dưng, mang đôi giày cao gót bước vào nơi bẩn thỉu. Cô ta cảm thấy nơi đây thật bẩn. Nhưng vốn đến đây hoàn toàn là có mục đích.
“Mẹ chị chết rồi, nhưng mà tôi nghĩ chị vẫn nên rời khỏi đây. Vụ việc chị thay tôi nhận tội ba năm trước chìm vào quên lãng. Tốt nhất đừng xuất hiện ở đây để mọi người biết chị đã ra tù cũng như gây rắc rối cho Vân gia. Tiền chúng tôi đưa đợt trước là khá nhiều, chị nhanh nhanh mà cuốn khỏi đây.”
Vân Nhật Sam siết chặt tay. Nhìn người gương mặt giống mình đến y hệt. Xem ra là sợ vụ việc đó bại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-dam-chi-mang/3594331/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.