Vân Nhật Sam nhìn mẹ mình đang thẫn thờ, vội vàng lại gần ôm chầm.
“Mẹ đừng nghe cô ta nói, mẹ tin con mà đúng không?”
Gương mặt nhỏ nước mắt đầm đìa nhìn bà, hai gò má ửng đỏ sưng phồng.
Châu Dương khẽ đưa tay lên xoa phần má của cô. Bà nở nụ cười nhàn nhạt.
Thì ra vì bà, cô đã chịu nhiều thứ như vậy. Trong khi hai người một chút huyết thống cũng không hề có. Sao bà có thể dễ dàng tin cô, rồi để cô con gái nhỏ chịu nhiều thứ đến thế.
Trông mẹ mình không nói gì, Vân Nhật Sam lần nữa lay tay, giọng càng lúc càng run.
“Mẹ, ngày mai con với mẹ rời khỏi đây. Con với mẹ sẽ có thể trở về cuộc sống bình thường rồi, nha mẹ…”
“Mẹ muốn ngủ một chút, con cũng ngủ một chút đi. Chắc con mệt rồi.”
Vân Nhật Sam cắn chặt môi, run rẩy đáp.
“Vâng.”
Đêm đó, cả hai chẳng thể ngủ ngon. Vân Nhật Sam nằm trên ghế. Cô ôm chặt cơ thể nhỏ, hoàn toàn không hề ngủ.
Trời vừa hửng sáng, Vân Nhật Sam nhìn gương mặt yếu ớt vì bệnh tật của mẹ. Cô chóng trở về ngôi nhà cũ, muốn gom đồ rời khỏi. Hôm nay cô nhất định phải cùng mẹ rời khỏi đây.
Nhưng mà Vân Nhật Sam lại không biết, ngay khi cô rời khỏi phòng bệnh. Châu Dương cũng tỉnh lại, bà kiếm y tá hay chăm sóc mình, một cuộc trò chuyện ngắn diễn ra. Sau đó cũng rời khỏi phòng bệnh.
Trong lúc Vân Nhật Sam soạn đồ ở khu nhà cũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-dam-chi-mang/3594330/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.