Ba tiếng sau, mặttrước của đùi Vee đã đỏ rần lên, đầu ngón chân phồng rộp và mặt nó sưngvù vì nóng. Rixon đã về được một tiếng, còn Vee và tôi đang kéo lê cái ô và túi xách lên con ngõ trên phố Old Orchard.
”Mình thấy thật là lạ,“ Vee nói. “Như thể mình sắp ngất đi vậy. Đáng lẽ mình nên dùng ít dầu dưỡng da cho trẻ em thôi.”
Tôi cũng thấy chóng mặt và người nóng hừng hực, nhưng điều đó chẳng liênquan gì đến thời tiết cả. Một cơn đau đầu dữ dội xuyên thẳng vào giữa sọ tôi. Tôi cố nuốt mùi vị khó chịu trong miệng xuống, nhưng càng nuốt,bụng dạ tôi càng trở nên nôn nao. Cái tên “Bàn Tay Đen” cứ nhảy choichoi trong tâm trí tôi, như thể nó đang chọc ghẹo tôi để tôi chú ý đếnnó, nó cứ cào móng tay vào đầu óc tôi mỗi lần tôi cố lờ nó đi. Giờ tôikhông thể nghĩ về nó, trước mặt Vee, vì tôi biết tôi sẽ hoàn toàn suysụp khi làm thế. Tôi phải tung hứng nỗi đau thêm một lúc nữa, hất nó lên mỗi lần nó đe dọa rơi xuống. Tôi bám vào sự an toàn của nỗi câm lặng,trì hoãn điều không thể tránh khỏi càng lâu càng tốt. Patch. Bàn TayĐen. Không thể nào.
Vee đột ngột dừng lại. “Cái gì thế kia?”
Chúng tôi đang đứng ở bãi đỗ xe đằng sau tiệm sách, cách chiếc Neon vài bước, và nhìn chằm chằm vào một miếng kim loại lớn gắn vào lốp sau bên tráicủa chiếc xe.
”Mình nghĩ đó là một cái khóa bánh xe,“ tôi nói.
”Mình biết. Nhưng tại sao nó lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cung-ky-uc-vet-seo-canh-thien-than-phan-2/2475470/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.