“Kính Huyễn, bên này” Dương Lịch mắt không rờicánh cửa, vừa thấy Kính Huyễn đi vào liền phát hiện ra, vẫy tay gọi cô.
“Tại sao anh lại quyết định đi nhanh như vậy?” Kính Huyễn ngồi xuống liền hỏi.Vấn đề này cô vẫn suy nghĩ trên đường mà không tìm ra đáp án, tại sao khôngdưng lại bỏ đi.
“Còn có thể vì cái gì? Là anh đã hiểu rõ thôi” Dương Lịch có phần châm chọcchính mình, thật sự không muốn dùng cách này để nói chuyện với Kính Huyễn,nhưng không thể làm khác được.
“Hiểu là tốt rồi, chẳng lẽ anh tìm tôi chỉ để nói như vậy thôi sao?” Kính Huyễnnghe Dương Lịch nói xong cảm thấy hơi đau lòng, nhưng cô tự lấy lại tinh thần,làm bộ lãnh đạm nói chuyện với anh.
“Không phải, cái này tặng em, muốn đưa cho em từ lâu, nhưng không có cơ hội,không nghĩ em lại nhận nó trong tình huống thế này”. Dương Lịch thận trọng lấytrong túi áo vest ra một sợi dây chuyền, so với kiểu dáng đang thịnh hành cóchút quê mùa, nhưng dù sao cũng là đồ từ nhiều năm trước, còn giữ được như vậylà tốt rồi.
“Cái này” Kính Huyễn thấy Dương Lịch rút ra sợi dây chuyền trong nháy mắt trởnên hoang mang, đôi tay run run cầm lấy, kinh ngạc không thốt nên lời. Cô khôngnghĩ rằng vì một sợi dây chuyền cô thích khi nhìn thấy trong tủ kính ở cửa hàngmấy năm trước mà Dương Lịch đã mua nó, hơn nữa còn giữ gìn như mới đến giờ mớiđưa cho cô.
“Đưa cái này cho em cũng không có ý nghĩa gì quan trọng, chỉ hi vọng em thích,sau này chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-dua-tre-dung-chay/2954108/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.