Bản thân Kính Huyễn là một bí ẩn, nhưng cô chedấu rất tốt, ngay cả ba mẹ đã mất của cô cũng không biết. Khi đó sư phụ muốn côlập gia đình, rồi có thể lựa chọn nói cho ba mẹ biết bí mật của mình hay không,nhưng chưa kịp nói thì ba mẹ cô đã ra đi, cô từng muốn điều tra nguyên nhân cáichết của họ, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, vì cô sợ nếu điều tra ra, bản thân sẽkhông chịu đựng nổi.
“Kính Huyễn, Kính Huyễn, khụ khụ” Trong lúc Kính Huyễn đang chìm trong thế giớiriêng của mình thì nghe thấy giọng Diêm Hỏa vốn đang nhắm chặt mắt nằm nghỉtrên giường, đôi tay mấy lần muốn duỗi ra nhưng quá nặng nề không đủ sức nânglên đành từ bỏ.
“Diêm Hỏa, anh tỉnh rồi, anh có thấy chỗ nào không thoải mái không?” Diêm Hỏathì thào rất nhỏ, nhưng Kính Huyễn tai thính vẫn nghe được, vội vàng chạy đếnbên anh.
“Kính Huyễn, Kính Huyễn” Diêm Hỏa không trả lời cô, vẫn một mực kêu tên KínhHuyễn, trông có vẻ như đang hôn mê hoặc là nằm mơ thấy Kĩnh Huyễn, miệng lẩmbẩm, chân mày nhíu chặt.
“Em ở đây, Diêm Hỏa, em ở đây” Kính Huyễn nhìn Diêm Hỏa không mở mắt, vẫn mộtmực kêu tên mình cũng nắm chặt tay anh muốn cho anh biết cô đang ở bên cạnh.
“Diêm Hỏa” Kính Huyễn có chút nghi ngờ gọi Diêm Hỏa vẫn đang nhắm chặt mắt, tayvẫn bị anh nắm khư khư, muốn rút ra nhưng lại phát hiện chỉ cần mình động đậy,chân mày anh liền nhíu theo, cuối cùng Kính Huyễn không biết làm gì đành mangcái ghế ngồi cạnh giường Diêm Hỏa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-dua-tre-dung-chay/2954107/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.