“Chúng ta nên thương lượng lại đi, trước hết cậutrả lại cây súng lục cho mình có được hay không, đừng để cho súng bị cướp còthì không hay đâu.” Linh khẩn trương nhìn thẳng vào bảo bối súng lục đang nằmtrong tay của Kính Huyễn, nỗ lực muốn đem lời ngon ngọt để cho Kính Huyễn đạiphát từ bi đem cây súng lục trả lại cho mình.
“Không được, ngược lại tôi muốn nhìn xem, cậu có rất đau đớn khi mà cây súngnày bị phá hư, ha ha... cậu hãy suy nghĩ kĩ lại một chút đi, nếu tôi sơ ý làmnó rơi xuống đất, vậy nó sẽ biến thành hình dáng gì đây?” Kính Huyễn không hềmuốn ăn thịt Linh, nhưng không ngờ rằng cô chỉ tiện tay cầm lấy một khẩu súng,ai ngờ nó lại là nhược điểm của cậu ta, cô thật sự rất thông minh.
“Không được, hãy cẩn thận, ô ô ‘chị Kính Huyễn’, cậu có điều kiện gì cứ nói rađi, mình nhất định có thể giúp cậu làm hết tất cả.” Trên mặt Linh giả bộ dángvẻ thành khẩn, trong lòng sớm đem Kính Huyễn mắng, hai người phụ nữ này quả làkhắc tinh của anh rồi, bằng không sao bản thân anh có thể lâm vào kết quả hômnay.
“Không tệ, không tệ, lần này cậu rất thông minh, tôi chỉ muốn, ai nha, cậu quađây một chút.” Kính Huyễn liền ca ngợi hành động này của Linh quả rất thôngminh, vừa nói ra điều kiện, bỗng nhiên nghĩ đến việc muốn làm nhưng lại khôngmuốn cho người khác biết, kéo Linh đến, lặng lẽ nói vào bên trong lỗ tai củaanh.
“Không được, mình không đồng ý, bỏ điều kiện này đi.” Linh nghe Kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-dua-tre-dung-chay/2954104/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.