Chương trước
Chương sau
“Làm gì sao?” Kính Huyễn lặp lại câu nói cuốicùng của Linh, không vui liền nhướng lông mày lên: “Cậu còn hỏi tôi là làmchuyện gì sao, tôi nghĩ, con tôi bị thương còn có con gái tôi khóc đến sưng đỏcả mắt như vậy mà còn hỏi là có chuyện gì xảy ra, tôi cảm thấy cậu cần nên giảithích rõ cho tôi hiểu đó, chẳng lẽ như vậy không đúng hay sao?”

“Không có gì đáng để nói cả, hãy hỏi người phụ nữ kia đi, con trai của cậu làbị cô ta bắt nạt, chẳng lẽ cậu còn không tin mình sao.” Dĩ nhiên Linh biết KínhHuyễn đang nói về việc gì rồi, chỉ là vào giờ khắc quan trọng hiện nay, cứ giảbộ ngu ngốc thì tốt hơn, tránh phải lĩnh quả đấm của Kính Huyễn một chút, anhchẳng muốn mình gặp họa đâu.

“Cậu xem tôi là kẻ ngốc có phải hay không, cậu thật cho tôi sẽ tin vào lời củangười phụ nữ kia nói sao? Chẳng lẽ mấy năm không gặp, cậu đã trở nên ngu ngốcrồi hả?” Kính Huyễn tức giận nói với Linh, vẻ mặt cô lộ ra sự đau lòng nhưngtất cả điều đó chỉ là giả vờ. Trong lòng Linh lại cảm thấy thế nào đó, cảm giácnhững sợi da lông cứ thế nào đó.

“Ha ha! Mình nào dám coi cậu là kẻ ngu chứ, nhưng mà cậu phải bảo đảm rằng saukhi mình nói xong, cậu không được đánh mình, như vậy thì mình mới nói ra toànbộ.” Linh cười khúc khích ăn nói rất ngọt ngào, anh đã bị Kính Huyễn nhiều năm‘lấn áp’ trong cuộc sống này rồi. Dĩ nhiên biết rõ tính khí của Kính Huyễn, chonên đầu tiên hãy thương lượng trước thì tương đối khá hơn.

“Được, tôi bảo đảm chỉ cần cậu nói ra, tôi sẽ không đánh cậu.” Là gạt anh đó,chỉ cần anh nói ra không đúng ý của tôi, tôi bảo đảm sẽ đánh anh phải nằm ởtrên giường luôn. Kính Huyễn nói dối không đánh Linh chỉ là lời lừa gạt. Linhlấy được sự bảo đảm, không còn lo sợ liền nói ra ngay.

“Mình chỉ dẫn cô bé (cậu bé) về nhà, vì vô ý mà Hoan bảo bối bị dọa đến khóc,do thiếu cẩn thận mà đồ cô bé tự tay làm muốn tặng cho cậu rớt bể. Mình dám camđoan, mình thật sự không có cố ý, chỉ là do cái túi không thể chịu đựng nổi nênmới bị rách đồ rơi ra ngoài, cậu không phải lại giận chứ.” Linh nói đến việcnày, càng không quên tìm lý do để cho mình không bị đánh, lén nhìn trộm xem đôitay ôm ngực của Kính Huyễn. Vẻ mặt của cô càng ngày càng giống vẻ mặt của Hạo,Linh thật sự không nhìn ra rốt cuộc bây giờ Kính Huyễn có phải là đang tức giậnhay không.

“Sau đó thì sao.” Kính Huyễn cố gắng nắm chặt tay để không đấm một đấm vào mặtcủa Linh, cố dằn lại cơn tức để hỏi Linh cho rõ ràng, nhưng thấy Linh cứ dâydưa hoài, khó mà dằn lại cơn nóng giận đang bốc cháy thật muốn giết chết anhngay bây giờ.

“Ừ Ừ! Sau đó thì Hoan bảo bối của cậu khóc hết cả một buổi sang. Chỉ là, mìnhnói thật, Đình bảo bối bị thương thật sự không hề liên quan đến mình chút nào cả,mình chỉ gọi tên tiểu đệ đi dẫn hai đứa xuống, không nghĩ đến lại xảy ra chuyệnnhư vậy.” Linh rất chột dạ liền co rụt cổ lại, hai chân theo bản năng chầm chậmlui về phía sau, muốn nói lại nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Kính Huyễn, lập tứcliền muốn bỏ chạy đi ngay.

“TNND, tôi đã nói trên điện thoại cho cậu biết là phải bảo vệ tốt cho hai concủa tôi, cậu lại bảo vệ Đình bảo bối như vậy sao, còn làm cho nó bị thương chảymáu, còn làm cho Hoan bảo bối của tôi khóc. Gần đây cuộc sống của cậu quá tốt,nên muốn được khuyến khích có phải hay không.” Kính Huyễn rốt cuộc nghe hết câuchuyện của Linh nói, chợt lập tức từ trên ghế đứng lên, gào thét lớn tiếng, xemra ngày mai Linh phải đi đến bệnh viện để kiểm tra lỗ tai của mình, để xem cóbị vấn đề gì không.

“Mình cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ biến thành thế này, cậu hãy bớt giận, uốngly nước đã sau đó hãy quên dần chuyện này đi nha.” Linh ăn nói rất nhỏ nhẹ, xoaxoa cái lỗ tai ùng ùng vì bị rống giận, liền muốn rót ly nước đá cầm lên đưacho Kính Huyễn uống cho bớt giận.

“Á! Sao cái ly lại thành ra như thế này chứ, rốt cuộc là do ai làm, hãy lập tứcđứng ra cho tôi, có phải do mày không, nói mau, có phải do mày làm không?” Vốndĩ Linh định đưa cái ly của Mật Nhu tặng cho anh, rót nước cho Kính Huyễnuống..., nhưng khi nhìn thấy trên nền đất có đầy mảnh vụn, chứng cuồng loại lạinổi dậy liền nhìn tên tiểu đệ hỏi. Gian phòng này của anh bình thường không dễdàng cho mọi người đi vào, mà bây giờ đem cái ly bảo bối của anh làm vỡ nát.

“Anh la hét cái gì, định so cổ dài à, cái ly hư thì mua cái khác, anh la hétlớn tiếng, có phải là anh cố ý muốn làm tôi sợ có phải không hả.” Đối với việcLinh lớn tiếng làm cho Kính Huyễn bị hù sợ, nhất thời không còn muốn đánh Linhnữa, nhưng lại lên án Linh đang cố ý hù dọa chính mình.

“Mình nào dám chứ, đây là cái ly do Mật Nhu tặng cho mình nhưng lại bị làm vỡrồi, cậu nói sao mình không tức giận được chứ? Làm mình tức chết luôn, cậukhông phải cho rằng mình giả vờ. Mau nói cho tao biết đi là ai làm.” Linh cảmgiác mình thật sự chính là một cô bé lọ lem, mặc dù mình không phải là phụ nữcũng không hề có một bà mẹ ghẻ, cũng không có hai bà chị. Tuy nhiên lại có mộtngười em gái siêu cấp hung ác, thật sự mình quả là rất đáng thương.

“Cái ly bị thằng nhóc kia làm vỡ, chuyện này thật không có liên quan đến em,anh Linh anh không nên tức giận nha.” Hiện giờ lá gan của tên tiểu đệ đã bị hùdọa đến không còn, chưa bao giờ nhìn thấy Linh lại tức giận như vậy, thật sựLinh tức giận rất đáng sợ.

“Ha ha! Cái này gọi là báo ứng, mà cũng chỉ là một cái ly bị bể thôi, thật đúnglà quá tiện lợi cho cậu rồi, ngược lại sao tôi muốn lại nhìn thấy vật gì đóquan trọng bị rơi xuống thế nhỉ.” Kính Huyễn nghe tên tiểu đệ nói trong lòngcảm thấy rất sảng khoai, rồi dạo quanh sờ vào vật dụng trong căn phòng rộnglớn, nhìn xem có cái gì quý giá có thể ‘sơ ý’ làm rơi xuống không, lại còn cóthể báo ‘thù’ cho đứa con gái của mình.

“Đừng mà, cậu nhanh để nó xuống một chút đi, cái đó không thể làm rơi được,nhanh lên đi, cẩn thận một chút hãy để nó xuống. Cầu xin cậu đó, hãy mau trả nólại cho mình đi.” Linh căng thẳng nhìn khẩu súng lục mà mình quý trọng hay đượcvuốt ve đã không còn sản xuất nữa, khẩn cầu Kính Huyễn trả lại cho mình. Anh đãmất đi cái ly mà Mật Nhu tặng cho mình, anh cũng không muốn mất đi cây súng lụcmà mình đã cố gắng tìm từ rất nhiều thành phố mới trộm về được.

“Tại sao tôi phải nghe lời cậu, xem thái độ của cậu, dường như cậu rất xemtrọng cây súng lục bị hư này. Nếu tôi ‘sơ ý’ một chút để đồ yêu quý của ai đórơi xuống. A, nguy hiểm thật, đúng là nguy hiểm thật, yên tâm đi, còn chưa rơixuống đất mà.” Kính Huyễn cố ý nói một nửa, liền đem khẩu súng lục treo giữakhông trung, thời điểm sắp rơi trên mặt đất, liền không cần phải suy nghĩnhiều, kịp thời chụp được cây súng lục, cả động tác rơi xuống làm Linh nhìnthấy mà sống lưng chảy đầy mồ hôi, trong lòng chỉ biết gọi ác ma, ác ma.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.