“Bị sao đấy!” Trăm miệng một lời cùng được thốtra từ miệng 5 người, như đã được luyện tập, mọi người đều nghi ngờ hỏi Mật Nhubị kích động mạnh, ngay cả mẹ Diêm cũng quên cả khóc, Kính Huyễn quên cả gọiđiện, cứ như vậy chờ Mật Nhu trả lời.
“Mọi người đừng nhìn tôi như vậy, tại vì tôi thấy chữ viết trên giấy thật sự làchữ của Hạo nên mới kích động như thế.” Mật Nhu lúng túng nuốt nước bọt nhìnmọi người, trong tay vẫn nắm chặt tờ giấy, mặt cũng đỏ bừng cả lên.
“Mật Nhu.” Giọng Kính Huyễn bùng nổ, trong lòng cô đã lo lắng lắm rồi còn thêmmột kẻ ngu ngốc như Mật Nhu phát ngôn bừa bãi, thật sự muốn bổ đầu cô ra xembên trong chứa cái gì.
“Đây, gọi cái gì”. Không dám nhìn thẳng khuôn mặt bừng bừng lửa giận của KínhHuyễn, cô yếu ớt giơ tay lên.
“Còn gọi gì nữa, cậu có ngốc thì cũng chọn thời điểm giúp mình đi, người ta đãđủ lo lắng cho hai bảo bối rồi, cậu còn làm mình sợ như thế nữa.” Kính Huyễnnói xong bật khóc.
“Ây ui, cậu đừng khóc nữa, mình biết mình sai rồi, đừng lo lắng, để mình gọiđiện giúp cậu, xem bọn họ có nghe không.” Mật Nhu vội vàng an ủi Kính Huyễn.
“Này, ai.” Đúng là kỳ tích, vừa gọi thì bên kia Linh đã nhấc điện thoại, điềunày quả thật khiến Kính Huyễn ngừng khóc.
“Là tôi Mật Nhu đây, có phải cậu và Hạo đưa hai tiểu tử kia đi không?” Mật Nhukhông quanh co, hỏi thẳng vào vấn đề.
“Mật Nhu, oa, không ngờ cậu còn gọi điện cho mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-dua-tre-dung-chay/2954081/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.