“Alo, rốt cuộc là ai.” Cuối cùng Kính Huyễn khôngnhịn được bắt máy điện thoại di động, chuông cứ kêu mãi, xem ra cô không bắtmáy thì nó sẽ không ngừng reo.
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ không nghĩ tới là con sao? Vậy thì con cúp điện thoại, khỏilàm phiền mẹ nữa.” Điện thoại bên kia là Đình bảo bối nghe được thanh âm tứcgiận của Kính Huyễn, lập tức suy nghĩ, buồn bã, bảo muốn cúp điện thoại.
“Đừng đừng đừng, mẹ cứ tưởng là ai điện thoại quấy rối, không phải nói con.”Kính Huyễn thấy Đình bảo bối đòi cúp điện thoại, vội vàng nói ra một lý do.
“Thật không, chẳng lẽ có người muốn quấy rối mẹ hả, haha.” Điện thoại bên kiatruyền đến tiếng cười của Đình bảo bối, dường như cười rất vui vẻ, loáng thoángKinh Huyễn còn nghe được tiếng cười của nhiều người, không chỉ một mình Đìnhbào bối.
“Không tin cũng được, mẹ con nhiều người theo đuổi như vậy, mà con lại dám xemthường cười nhạo mẹ.” Bên này Kính Huyễn sau khi nói xong, còn cố ý lấy tay vờntóc, phối hợp lời mình nói, đáng tiếc bên kia Đình bảo bối không thấy được,nghe thêm lời này càng cười lợi hại hơn.
“Theo đuổi mẹ có ích lợi gì, mà mẹ cũng không cần, chú có đang ở bên cạnh mẹkhông?” Đình bảo bối thấy hàn huyên cùng Kính Huyễn một lát rồi, cũng khôngnghe thấy thanh âm của Diêm Hỏa, tò mò hỏi.
“Mẹ không có ở Diêm gia, mẹ đến ở chỗ mẹ nuôi con rồi.” Kính huyễn lười biếngcầm điện thoại nói, sau đó nằm ngã lên sô pha.
“Tại sao không ở Diêm gia? Vậy hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-dua-tre-dung-chay/2954036/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.