“Ha ha! Tôi ở nhà Mật Nhu là được rồi, không cầnphải làm phiền tới mọi người” Kính Huyễn cười khan nói, mình thật đúng là mộtngười ngu ngốc mà lại đi chọn nhầm chủ đề mới chết chứ.
“Không được, em không thể ở đó, em cùng anh trở về là được rồi” Diêm Hỏa nóixong bá đạo muốn ôm Kính Huyễn vào trong xe, lại bị Tiêu kịp thời ngăn cảnđược.
“Tôi còn chưa có đồng ý, làm sao anh có thể tùy tiện mang cô ấy đi được chứ”Tiêu dùng sức đem Kính Huyễn từ trong ngực Diêm Hỏa kéo ra, khiến cho KínhHuyễn bị lảo đảo.
“Kính Huyễn là mẹ của con tôi, đương nhiên là muốn về cùng tôi rồi” Diêm Hỏamuốn đem Kính Huyễn đứng bên cạnh Tiêu kéo qua, nhưng Tiêu cũng không yếu thếkhông buông tay, Kính Huyễn cứ như vậy mà bị hai người kéo qua kéo lại.
“Anh có buông hay không” Diêm Hỏa khiêu khích nhìn Tiêu không buông tay KínhHuyễn.
“Những lời này là tôi nói với anh mới đúng” Tiêu cũng không cam chịu yếu thếnắm chặt tay Kính Huyễn, cũng không có ý tứ muốn buông tay.
“Hai người các anh buông tay tôi ra cho tôi, không được ồn ào nữa” Càng ngàycàng có nhiều nguời tới xem, Kính Huyễn chỉ muốn tìm chỗ nào đó trốn mà thôi.Cô muốn thoát mà tay cứ bị nắm chặt, nhưng là hai người đàn ông tức giận này,sức lực cũng không giống nhau, Kính Huyễn làm thế nào cũng không thoát được haingười này.
“Anh có buông ra hay không hả” Diêm Hỏa đỏ mắt lạnh lùng nhìn Tiêu, cảm nhận đượcngười mình nắm tay nãy giờ đang không vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-dua-tre-dung-chay/2954034/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.