“Kính Kính, em không nhớ anh sao? Anh là Diêm Hỏa, em quênrồi sao?” Diêm Hỏa thử hỏi Kính Huyễn một chút, không tin cô gái mìnhtìm lâu như vậy cư nhiên bây giờ lại quên mất.
“Diêm Hỏa?” Kính Huyễn nghe anh giới thiệu, nghiêng đầu nghĩnghĩ, lúc này mới kinh ngạc mở to hai mắt chỉ vào Diêm Hỏa nói: “Tôibiết anh là ai rồi, anh không phải chính là nhân vật chính của bữa tiệctối nay sao.”
“Anh không phải nói cái này, chẳng lẽ em không nhớ anh sao?”Diêm Hỏa mới nghe được nửa câu Kính Huyễn nói, trong lòng còn rất vuimừng, còn chưa vui mừng được một giây, liền bị nửa câu sau của KínhHuyễn hung hăng tạt cho một gáo nước lạnh.
“Không phải nói cái này thì nói cái nào? Hôm nay tôi mới biết anh, có thể là anh người lầm người.” Kính Huyễn bị Diêm Hỏa hỏi bắt đầu nhịn không được, bất quá gương mặt này càng nhìn càng quen mắt? Mình có quen biết người nào bộ dạng đẹp trai như vậy sao?
Kính Huyễn nghi hoặc nhìn Diêm Hỏa, trong khoảng thời gianngắn không nghĩ ra rốt cuộc là anh ta giống ai, phiền não cắn môi cốgắng nghĩ.
“Em đi theo anh, anh có đồ cho em xem, em xem xong rồi sẽbiết.” Diêm Hỏa thấy bộ dạng Kính Huyễn thật không giống là giả bộ, báđạo kéo tay Kính Huyễn muốn đưa Kính Huyễn tới phòng của mình, cho côxem một vật.
“Anh làm gì đấy, mau buông tay, tôi không muốn đi theo anhxem thứ đồ quái quỷ ấy.” Kính Huyễn tức giận đánh vào bàn tay to đanggiữ chặt lấy cổ tay mình, người này thật khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-dua-tre-dung-chay/2953908/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.