Lúc này đã rất khuya. Sau khi Bạc Yến Châu chìm vào giấc ngủ, Hứa Sơ Nguyện mới đứng dậy, ra ngoài xem tình hình, tìm hiểu về những người bị thương trong đêm.
"Sơ Sơ."
Thẩm Khanh Khanh vẫn chưa đi nghỉ, cô vừa đi thăm Hoắc Tư Hàn xong, bước ra liền thấy Hứa Sơ Nguyện.
Nghe cô hỏi về tình hình đêm nay, liền nói với cô: "Em không cần lo lắng, Nam Nam đã sắp xếp mấy phòng y tế chuyên biệt để cứu chữa những người bị thương đêm nay. May mắn là mọi người chỉ bị thương, không có ai mất mạng."
"Vậy thì tốt rồi."
Hứa Sơ Nguyện gật đầu, trong mắt vẫn ánh lên một chút lo lắng.
Thẩm Khanh Khanh biết chuyện đêm nay đã làm tất cả bọn họ sợ hãi.
Ngay cả bản thân cô, cũng phải mất một lúc lâu mới chấp nhận được sự thật này.
Cô bước tới, vỗ vỗ tay Hứa Sơ Nguyện, nói: "Sự cố đêm nay, không ai có thể lường trước được. Nghe nói Bạc tổng đã cho người đi điều tra rồi, người chủ mưu đằng sau, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.
Bây giờ khu nghiên cứu này đã có vệ sĩ canh giữ, rất an toàn, đêm nay chúng ta cứ yên tâm ở đây, đừng ra ngoài nữa."
"Ừ." Hứa Sơ Nguyện cũng không muốn ra ngoài.
Nếu bên ngoài vẫn còn người mai phục, cô mà ra ngoài, chỉ thêm hỗn loạn.
"Ừ, đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gì sáng mai tính tiếp. Em còn đang mang thai, không được quá lo lắng và mệt mỏi đâu."
"Vâng, chị cũng đi nghỉ đi, chúc ngủ ngon."
Hứa Sơ Nguyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-con-toi-chi-co-the-la-em/5053155/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.