Sở Nam Từ không quên, trong chuyện này, công lao của Hứa Sơ Nguyện lớn đến nhường nào.
Sau khi bàn xong chuyện, anh lại quay sang nói với Hứa Sơ Nguyện: "Dạo này em có thể nghỉ ngơi cho tốt. Bên anh cả đã có đội ngũ chúng tôi theo dõi, em có thể xử lý chuyện gia đình trước."
Vừa nói, anh vừa chớp mắt một cái với Hứa Sơ Nguyện, như đang nhắc nhở cô về thời điểm Bạc Yến Châu sắp bị đánh.
Hứa Sơ Nguyện nhìn ánh mắt đầy phấn khích lộ rõ trong mắt anh, bất đắc dĩ lắc đầu.
Có vẻ như anh thực sự muốn xem cảnh Bạc Yến Châu bị đánh.
Cô thấy buồn cười.
Nhưng nghĩ vậy cũng tốt.
Coi như cho bản thân nghỉ vài ngày.
Hơn một tháng qua, thần kinh cô luôn căng như dây đàn, hơn nữa lại mang thai, cơ thể và tinh thần thực sự rất mệt.
Buổi trưa, Bạc Yến Châu sai người mang bữa trưa thịnh soạn đến cho cô.
Tất nhiên, không chỉ có phần của Hứa Sơ Nguyện, anh còn chuẩn bị cả phần cho Thẩm Khanh Khanh và Hứa Thanh Thu.
Phần dành cho Hứa Sơ Nguyện có khẩu vị thanh đạm hơn, Hứa Thanh Thu nhìn một cái đã nhận ra.
Bề ngoài bà không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ, người trẻ tuổi này cũng có tâm.
Khi ba người ăn cơm, Hứa Sơ Nguyện cũng kể với mẹ về tình trạng của anh cả.
Nghe nói việc điều trị hôm qua có hiệu quả, Thẩm Khanh Khanh và Hứa Thanh Thu đều rất vui.
Khi ăn gần xong, Hứa Thanh Thu mới nhắc với Hứa Sơ Nguyện: "Đúng rồi, máy bay của bố em hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-con-toi-chi-co-the-la-em/5053125/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.