Hứa Sơ Nguyện nghe câu này, trong lòng lại bốc lên một nỗi tức giận.
Nhưng hiện tại cô đang bị thương, lực bất tòng tâm.
Nếu người đàn ông này thật sự muốn cưỡng ép, cô hoàn toàn không có cơ hội thắng.
Cuối cùng, cô chỉ có thể c.ắ.n răng tức giận, không nói thêm gì nữa.
Bạc Yến Châu thấy cô cuối cùng cũng chịu yên lặng, không vòng vo, trực tiếp bắt đầu bôi t.h.u.ố.c cho cô.
Thuốc lạnh buốt xịt lên da, sau đó là bàn tay ấm áp của anh ta áp lên, nhẹ nhàng xoa bóp.
Hứa Sơ Nguyện vừa bị anh ta chạm vào, các ngón chân đã không tự chủ co lại.
Không phải vì đau, mà là cảm giác đó khiến cô cực kỳ không thoải mái.
Bạc Yến Châu thấy vẻ lạnh lùng hiện rõ trên mặt cô, nhịn một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được, hỏi: "Hứa Sơ Nguyện, hôm nay anh có làm gì phật ý em không? Tốt bụng đến xem vết thương của em, sao em lại tỏ thái độ như vậy?"
Hứa Sơ Nguyện giọng điệu lạnh nhạt trả lời: "Em đâu có yêu cầu anh đến? Nếu cảm thấy oan ức, tổng giám đốc Bạc có thể không cần đến."
...
...
Bạc Yến Châu bị câu nói này chặn đến nghẹn lòng, không nhịn được cười lạnh một tiếng: "Đúng, không có, là anh tự muốn đến."
Hứa Sơ Nguyện mím môi, giọng càng thêm lạnh lùng: "Em vốn cũng không cần... Tổng giám đốc Bạc bận rộn trăm công ngàn việc, vừa phải xử lý công việc, vừa phải đi thăm bệnh an ủi người khác, lại còn phải đến chỗ em, một ngày của anh bận rộn thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-con-toi-chi-co-the-la-em/5052886/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.