Sau khi rời công ty, Bạc Yến Châu đến nơi ở của Hứa Sơ Nguyện thì đã gần 11 giờ đêm.
Anh bước lên bấm chuông, Lưu bà ra mở cửa.
"Chào ngài Bạc."
Bạc Yến Châu gật đầu đáp lễ rồi bước vào.
Vừa vào đến phòng khách, anh liền hỏi: "Bọn trẻ đã ngủ chưa?"
"Dạ, chúng ngủ từ lúc 9 giờ rồi ạ." Lưu bà trả lời.
Bạc Yến Châu lại hỏi: "Hứa Sơ Nguyện cũng ngủ rồi sao?"
Lưu bà đáp: "Tiểu thư vừa lên lầu không lâu, chắc là chưa ngủ ạ."
Bạc Yến Châu do dự một chút rồi hỏi: "Vậy tôi có thể lên lầu không? Tôi muốn xem vết thương của cô ấy thế nào rồi."
Nghe câu hỏi này, Lưu bà không biết nên đồng ý hay không.
...
Nhưng nghĩ đến mối quan hệ giữa anh và Hứa Sơ Nguyện có vẻ khá tốt, hôm nay lại chính anh đưa cô ấy về, bà liền gật đầu nói: "Vậy ngài cứ lên đi ạ."
Bà chỉ vị trí phòng cho Bạc Yến Châu.
Anh lịch sự nói: "Cảm ơn." rồi bước lên cầu thang.
Phòng của Hứa Sơ Nguyện nằm ở góc cầu thang tầng hai.
Khi Bạc Yến Châu lên đến nơi, cô vừa tắm xong bước ra.
Anh giơ tay gõ cửa.
Hứa Sơ Nguyện bên trong không biết là anh.
Lúc vào tắm, cô chỉ chú ý đến vết thương trên người nên quên cả việc lấy đồ ngủ, giờ đang đứng bên giường mặc quần áo.
Nghe tiếng gõ cửa, cô tưởng là Lưu bà lên nên không nghĩ nhiều, liền đáp: "Vào đi ạ."
Bạc Yến Châu nghe vậy liền đẩy cửa bước vào.
Nhưng vừa vào đã thấy một bờ lưng trần tuyệt đẹp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-con-toi-chi-co-the-la-em/5052885/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.