Trong lúc hai cha con trò chuyện, chiếc xe đã đến trước biệt thự.
Kỳ Ngôn vừa định dừng xe thì bỗng thấy một bóng hình nhỏ bé đột ngột lao ra từ bụi cây bên đường.
Trông như... một cô bé!
Kỳ Ngôn giật mình, lập tức đạp phanh gấp.
Tiểu Đường Bảo ở ghế sau cũng vì thế mà hoảng hốt.
Bạc Yến Châu không nhìn thấy gì, do quán tính của xe, người anh lao về phía trước nhưng theo phản xạ, anh đưa tay ra che chắn cho đứa trẻ. Giọng anh trầm xuống, hỏi Kỳ Ngôn: "Có chuyện gì vậy?"
Kỳ Ngôn vẫn chưa hết bàng hoàng, vội trả lời: "Dạ, bên ngoài đột nhiên có một bé gái xuất hiện, suýt nữa thì đ.â.m phải."
Bạc Yến Châu nhíu mày, lập tức ra lệnh: "Xuống xem người đó có sao không."
"Vâng."
...
...
Kỳ Ngôn gật đầu, vội mở cửa xe bước xuống, tiến đến chỗ cô bé.
Khi lại gần, anh đã nhìn rõ khuôn mặt cô bé.
Gương mặt nhỏ nhắn vô cùng xinh xắn, đẹp như búp bê, tuổi trông cũng tương đương với tiểu thiếu gia.
Trên khuôn mặt trắng nõn còn dính chút bụi bẩn, mái tóc cũng hơi rối vì chui qua bụi cây.
Có thể thấy, đây là một đứa trẻ được nuông chiều... non nớt!
Tuy nhiên, những người sống trong khu biệt thự này đều là dân giàu có hoặc quyền quý.
Kỳ Ngôn vội hỏi với giọng quan tâm: "Em gái, em có sao không? Có bị thương không?"
Miên Miên phản ứng chậm chạp, rõ ràng là bị hoảng sợ, nên không trả lời ngay.
Kỳ Ngôn nhìn phản ứng của cô bé, lòng trĩu nặng.
C.h.ế.t rồi, không chừng đã làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-con-toi-chi-co-the-la-em/5052770/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.