Cố Diệc Thù đưa tay lên ôm cổ anh, kiễng chân lên, Thang Khải Huân còn chưa kịp đẩy cô ta ra, cô ta đã chủ động hôn lên môi anh, đôi mắt chớp chớp: “Trời ơi, đêm nay nhất định em sẽ mất ngủ.”
Mùi thơm trên người cô ta rất dễ chịu, giống như mùi nước hoa Chanel, đôi môi mềm mại lại ngọt ngào, giống như được bôi đường, hơi thở sạch sẽ mê người, đáng lẽ anh nên trầm luân vào trong đó, nhưng anh lại đứng đó, giống như một khối băng, nhịp tim của anh bình tĩnh, hô hấp bình ổn, không có chút dao động nào.
Có phải hay không vẫn không giống nhau.
Không phải không đẹp mà là không có cách nào lay động đến con tim anh.
“Chúng ta về nhà trước đi.” Thang Khải Huân đẩy cô ta ra, cản trở cô ta tiếp tục, Cố Diệc Thù vẫn chưa thỏa mãn, nhưng lại có chút xấu hổ, cô ta đã chủ động như vậy nhưng Thường Khải Huân lại giống như không có phản ứng gì. Tuy Cố Diệc Thù không phải là loại người kiêu ngạo nhưng tự nhận thấy mình không kém những người khác, nhưng lần thất bại này khiến cho cô ta cảm thấy có chút thất vọng và mất mặt.
Nhưng cô ta vẫn không đành lòng hỏi anh, chỉ yên lặng gật đầu.
dường như anh nhận ra hành động của mình có chút làm tổn thương đến cô ta, Thường Khải Huân vươn tay vén tóc cô ta lên, cả người Cố Diệc Thù run lên, chỉ cảm thấy đầu ngón tay anh như mang theo điện, trong nháy mắt, cả người cô ta như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-chua-ket-hon-tinh-nhan-mot-ngay-cua-tong-giam-doc/3029606/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.