Hơi nước lượn lờ từấm sắc thuốc trong góc bay ra ngoài phòng, hun toàn bộ hành lang gấpkhúc đều là vị thuốc, ấm sắc thuốc đó được sắc cho người đang nằm trêngiường, mấy ngày liên tục chưa từng ngừng. Một chén lại một chén, như nước chảy được đưa vào trong nhà trống, tưới đều đều vào trong bụng tiểu thư nằm trên giường đó. “Ai nha, tứ tiểu thư của ta, cô cũng không nên luẩn quẩn trong lòng nhưvậy! Lão gia cũng là vì tốt cho tiểu thư!” Một phụ nhân mang trâm bạcnhào vào đầu giường gào khan nửa ngày, giương mắt nhìn nhìn nữ tử đangnhắm mắt. Thu hồi sắc mặt khóc tang đó, bĩu môi nói: “Vãn Tình, hôn sựnày ngươi đáp ứng cũng vậy, không đáp ứng cũng vậy. Chuyện hôn nhân đạisự này, chính là do cha mẹ định đoạt. Lão gia dưỡng ngươi nhiều năm nhưvậy, ngươi muốn chết muốn sống như thế chính là bất hiếu!” Tiểuthư tìm cái chết này chính là tứ tiểu thư thứ xuất của hàn lâm học sĩ Cố Cư Chiếu. Tứ tiểu thư này trời sanh tính tình yếu đuối, gương mặt lạivô cùng xinh đẹp, rất sợ hãi Cố lão gia. Ngày thường nơm nớp lo sợ phụng dưỡng phụ thân mẹ cả, sợ người khác chọc cột sống của nàng, nói mộttiếng “bất hiếu”. Nhưng nào biết trước đó vài ngày lão gia tính nịnh bợlấy lòng một vị quý nhân, tính toán đem tứ tiểu thư đang lúc tuổi thanhxuân này gả cho vị quý nhân qua tuổi bán trăm kia làm vợ kế. Tứ tiểu thư vừa nghe tin tức này, đương trường liền ngất đi, sau khi tỉnh lại không nói hai lời liền nhảy xuống hồ ở hậu viện, đợi cho đến khi được cứulên, lúc tỉnh lại thì linh hồn bên trong thân xác này đã thay đổi chủ.Lúc này, linh hồn nhỏ bé trong thân xác này chính là đích trưởng nữ củaAn Quốc Hầu gia, Hậu Uyển Tâm mới tắt thở chưa lâu. Nay Hậu UyểnTâm, à không, phải là Cố Vãn Tình, hai mắt vô thần đang nhìn chằm chằmmàn trướng trên giường thêu, câu nói “bất hiếu” của phụ nhân kia, làmcho nàng đột nhiên tỉnh ngủ. Vốn tưởng rằng chính mình đã chết,nhưng ai ngờ thế nhưng hi vọng mới lại le lói. Mấy ngày vừa tỉnh lại đó, mỗi ngày nhớ tới chuyện kiếp trước, lòng đau như dao cắt, hận không thể lại chết một trăm lần! Nàng một hận chính mình có mắt khôngtròng, dẫn sói vào nhà; hai hận chính mình nhìn người không rõ, hại chết thân mẫu; ba hận chính mình dễ tin tiểu nhân, làm áo cưới cho ả ta. Vốn mất hết can đảm, ý niệm sống đều hủy, nhưng một câu “bất hiếu” của phụnhân đó, lại như thể bị tạt gáo nước lạnh, làm cho nàng tỉnh táo lại. Đúng vậy, nàng đã có cơ hội sống lại làm người, vì sao không cố gắng quýtrọng cơ hội này! Một lòng muốn chết như vậy, để cho tiện nhân đó sốngtiêu dao tự tại, há có thể không làm thất vọng mẫu thân trên trời cólinh thiêng sao? Nàng muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi đến ngày khác cánhchim vững chắc, làm cho tiện nhân đó nợ máu phải trả bằng máu! Trong lòng đã có chủ ý, trong ánh mắt Cố Vãn Tình có một chút sinh khí sôiđộng. Nàng quay đầu nhìn về phía phụ nhân vẻ mặt không kiên nhẫn đó, sửa sang lại trí nhớ của chủ nhân ban đầu của thân thể này một chút, nhậnra đây là Vương thị, di nương của Cố lão gia. Hậu viện của Cố lão gia, trừ bỏ phu nhân, còn có bảy thiếp thất, không tính bệnh đã chết,hiện nay còn có bốn vị di nương. Vị trước mắt này chính là Vương dinương được sủng nhất trong phủ Cố gia. Vốn việc hôn nhân của tiểu thư này làm di nương có thể nói là không được can thiệp, nhưng hôm nayVương thị này lại mỗi ngày chạy tới phòng tứ tiểu thư, không ngừngkhuyên nàng. Trong lòng Cố Vãn Tình cười lạnh: còn không phải bởi vì phu nhân sinh ba nữ nhi, đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đã xuất giá, tam tiểu thư có hôn ước, nay trong phủ khuê nữ đến tuổi thích hợp lấychồng, trừ bỏ tứ tiểu thư Cố Vãn Tình, chính là ngũ tiểu thư Cố Vãn Ngọc do Vương thị sinh. Nếu tứ tiểu thư này chết vì luẩn quẩn trong lòng,vậy nên đến phiên tâm can bảo bối nữ nhi của Vương thị đi làm vợ kế cholão già quý nhân có thể làm phụ thân ngũ tiểu thư. Cho nên Vương thịđương nhiên hy vọng tứ tiểu thư khoẻ lại. Thấy trong mắt Cố VãnTình có tức giận, Vương thị lại thay đổi khuôn mặt tươi cười, dùng khănche miệng. Tứ tiểu thư này, quả nhiên là tượng đất dễ xoa nắn, chụp cáimũ bất hiếu lên đầu nàng liền chột dạ ngay. “Vương di nương hảotâm, Vãn Tình tâm lĩnh.” Cố Vãn Tình thản nhiên nhìn về phía Vương thị,nói: “Thân mình ta không thoải mái, có chút mệt mỏi, chờ sau này rồi nói tiếp.” Vương thị thấy nàng hạ lệnh đuổi khách, ngượng ngùng đira khỏi phòng, nghĩ nghĩ lại nhanh chóng kêu tiểu nha đầu Thúy Nhi đigọi ngũ tiểu thư Cố Vãn Ngọc qua tới chiếu cố tứ tiểu thư. “Dinương, ta đang ở đây. Tứ tỷ khoẻ hơn chưa?” Ngũ tiểu thư đang chờ ở đầuhành lang gấp khúc, nhìn thấy Thúy Nhi đi ra, biết Vương thị tìm nàng,liền nhanh chóng đi vào viện. Hiện tại trong phủ người lo lắng cho thânmình tứ tiểu thư nhất, trừ bỏ Vương thị chính là ngũ tiểu thư. Nếu tứtiểu thư có chuyện không hay xảy ra thì lão gia nhất định sẽ bắt chínhmình đi làm vợ kế cho lão quý nhân chết tiệt kia. “Tứ tiểu thưkhoẻ hơn nhiều rồi.” Vương thị cười tủm tỉm nói, lại kề sát vào bên tainữ nhi, nhẹ nhàng nói: “Xem ra là không chết được, bất quá phải coichừng cẩn thận, nếu như lại làm cho nàng tìm chết thì hỏng rồi.” Ngũ tiểu thư cắn môi gật gật đầu, vội vàng dẫn nha hoàn của mình vào phòng trong. Cố Vãn Tình giương mắt nhìn vị cô nương vừa vào đó, khoảng mười bốn mườinăm tuổi, bộ dáng thanh tú khả ái. Nàng nhận ra đây là thân muội muộicủa thân thể này. Chuyện Vương thị cùng Cố Vãn Ngọc nghĩ, làm sao Cố Vãn Tình đoán không ra, dù sao nàng đã hạ quyết tâm phải cố gắng sống sót,liền để các nàng nhào nắn mình. Sống yên ổn tu dưỡng hai ngày, Cố Vãn Tình đã suy nghĩ thông suốt. Bản thân Cố lão gia cũng không có tài hoa, chính là dựa vào tổ tiên phù hộmới làm được vị trí hàn lâm học sĩ. Cố tình Cố lão gia lại ham mê danhlợi, cứ muốn bò lên trên, vì thế liền cân nhắc một ít chiêu số oai môntả đạo (chỉ những công pháp tà đạo —> bất chính),muốn lợi dụng hônsự nữ nhi để lót đường cho chính mình. Vừa vặn ba nữ nhi mình yêu thương nhất đều có nơi chốn, liền đem chủ ý đánh vào trên người tứ nữ nhi, từbé nhu thuận nghe lời, mẹ đẻ lại yếu đuối. Cố Vãn Tình thậm chínghĩ tới, chính mình ủy khuất trở về An Quốc Hầu phủ, chẳng sợ làm nhahoàn cũng được, chỉ cần có thể tiếp cận tiện nhân đó, tìm một cơ hội báo thù là được. Nhưng sau đó nghĩ lại, thân phận hiện tại của mình, cái ýtưởng này rất không thực tế, nói như thế nào nàng cũng là tiểu thư quangia, làm nha hoàn không phải cứ nói là làm được, hơn nữa nếu thật sựgiết chết tiện nhân đó, điều tra ra nhất định sẽ liên lụy người nhà củachủ nhân thân thể này. Nàng tuy rằng muốn báo thù, nhưng tuyệt không gây ra chuyện mạng người vô tội bị liên lụy, nàng cùng muội muội ác độc đó, chung quy là bất đồng. Huống hồ tiện nhân đó cũng sắp mười một tuổi,tiếp qua hai năm chung quy sẽ xuất giá. Cố Vãn Tình nghĩ, chính mình sớm hay muộn đều phải gả, bất quá chính mình không thể dễ dàng gả như vậy.Nhân gia (nhà chồng) nàng phải gả, tốt nhất gả đến cùng một nhà với tiện nhân đó. Như vậy nàng mới có đủ thời gian, dùng thời gian nửa đời saucủa nàng mưu tính, làm cho độc phụ tâm địa rắn rết kia, nợ máu phải trảbằng máu! Hai ngày nay, nàng cũng nói bóng nói gió hỏi thăm tình huống của Hậu Uyển Vân. Là người tâm phúc trước mặt thái hậu thánh thượng, thư đồng của Chiêu Hòacông chúa, tiểu thư duy nhất của An Quốc Hầu, tân quản sự của An QuốcHầu phủ… Kỳ thực không cần nàng nói bóng nói gió, tình huống vềHậu Uyển Vân, có thể nói là từ đầu phố đến cuối ngõ đều nghe thấy, là đề tài nói chuyện của phụ nhân khuê phòng. Liền ngay cả ngũ tiểu thư cảngày chiếu cố nàng, nhắc tới Hậu Uyển Vân cũng là vẻ mặt hâm mộ kínhngưỡng. “Tứ tỷ, vị Hậu tiểu thư kia mệnh cũng thật tốt.” Ngũ tiểu thư thở dài, đều là thứ nữ, sao mệnh của nàng không tốt được như vậy? Cố Vãn Tình cười lạnh một tiếng: nếu ngươi có đủ nhẫn tâm như tiện nhânđó, có thể hại chết mẹ đẻ, độc chết mẹ cả, tức chết đích tỷ; có thủ đoạn âm hiểm độc ác như tiện nhân đó, đầy mưu kế ác độc, ngươi cũng có thểgiống như ả. Bất quá, tiện nhân đó hiện tại địa vị cao như thế,nàng tương lai phải gả, nhất định không phải nhân gia bình thường, nhấtđịnh là một vương tôn quý tộc nhất đẳng Thiên triều. Nhớ tới chính mìnhtừng còn vì tiện nhân đó lo lắng, sợ nàng gả đi ra ngoài chịu ủy khuất,trong lòng Cố Vãn Tình liền một trận cười lạnh, chính mình thật đúng làlo lắng suông. Nàng nhìn nhìn ngũ tiểu thư, lại nghĩ tới người cha ngang hông quá kém cỏi, chỉ biết đi đường ngang ngõ tắt, cũng không biết cóthể hay không có bản lĩnh gả nàng cho một nhân gia như vậy. Bất quá trước mắt, mấu chốt là, phải đánh vỡ chủ ý đó của Cố lão gia, không thể liền hồ đồ, bị tống xuất giá như vậy. Cố Vãn Tình kêu nha hoàn tiến vào, rửa mặt chải đầu trang điểm một phen,nói với ngũ tiểu thư: “Muội muội, thân mình ta chuyển biến tốt, nên đithỉnh an phụ thân.” Vừa nghe nói tứ tiểu thư muốn xuất môn, ngũtiểu thư có chút hoảng, nàng ta sợ tứ tỷ lại thừa dịp không người chú ýchạy tới nhảy hồ tiếp. Cố Vãn Tình nhìn sắc mặt ngũ tiểu thư, ômngực thở dài xa xôi, nói: “Muội muội, tỷ tỷ đây là tâm bệnh, muốn khỏicũng phải chữa bằng tâm. Phụ thân muốn ta gả cho ai, ta không một câuoán hận. Lúc trước là tỷ tỷ ta lỗ mãng, thiếu cân nhắc, nay tỷ tỷ đãbiết sai, muốn đi nhận tội với phụ thân. Nhưng nếu trước mắt không thấyđược phụ thân, ta chắc chắn khó an ổn mà sống qua ngày, ngay cả thuốccũng không muốn uống vào.” Ngươi nếu không đáp ứng ta, ta liền chết chongươi xem! Ngũ tiểu thư vừa nghe nàng nói không uống thuốc, dọamặt mũi trắng bệch, vội vàng kêu năm nha hoàn lại đây, hai người nâng Cố Vãn Tình, một người đi trước, hai người đi theo phía sau, giống như đem Cố Vãn Tình áp giải đến thư phòng Cố lão gia. Cố lão gia là vănnhân phong nhã, vật dụng trang trí trong thư phòng rất chú ý. Thị đồngthông báo một phen, xin mời Cố Vãn Tình đi vào. Cố Vãn Tình đivào thư phòng, Cố lão gia đang đứng bên cạnh án thư xử lý công văn, nhìn thấy nữ nhi không nghe lời này đến đây, giận không thể át, tùy tay cầmnghiên mực liền ném về phía Cố Vãn Tình, quát lớn nói: “Đồ nữ nhi bấthiếu, còn có mặt mũi tới gặp vi phụ! Ngươi có lá gan nhảy hồ, như thếnào không chết cho sạch sẽ, còn tỉnh lại, ta thấy phiền lòng!” Nghiên mực làm bằng thanh ngọc, sượt qua làn váy Cố Vãn Tình bay ra ngoài, bắn tung tóe mực vào váy nàng. Cố Vãn Tình cũng không giận, cúi đầu, cungkính cẩn nhu thuận, làm lễ vạn phúc với Cố lão gia: “Phụ thân, mấy ngàytrước đây là nữ nhi lỗ mãng, bị mỡ heo làm mờ mắt, mới làm ra chuyện hồđồ đó. Nay nữ nhi nghĩ thông suốt, tới thỉnh tội với phụ thân, thỉnh phụ thân trách phạt.” Nhìn nữ nhi một bộ dáng nhu thuận dịu ngoan,cơn tức của Cố lão gia tiêu đi không ít. Dù sao ông ta cũng sợ bức quáđộc ác, đem nữ nhi bức tử, truyền đi ra ngoài sẽ tổn hại tới thanh danhcủa ông ta, sợ sẽ ảnh hưởng con đường làm quan, nữ nhi đã nghĩ thôngsuốt, ông ta cũng liền biết thời biết thế, mượn lừa xuống núi (thuận thế xuống nước). “Vãn Tình, vi phụ cũng là vì tốt cho ngươi a.” Cốlão gia đi tới, nâng nữ nhi dậy, diễn xuất thành một từ phụ (cha hiền)thâm tình chân thành. Mà trong lòng Cố Vãn Tình thầm mắc ói, trên mặtlại càng phát ra cung kính, nói: “Vâng, phụ thân mưu tính sâu xa, trântrọng nữ nhi. Phụ thân thay nữ nhi tuyển hôn sự, tất nhiên là vô cùngtốt. Chính là không biết phụ thân muốn gả nữ nhi cho quý nhân nhà nàovậy?” Cố lão gia nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, che giấu một tiaxấu hổ trên mặt, ông ta nói Cố Vãn Tình ngồi xuống, chính mình ngồi ởsau án thư, chậm rãi nói: “Vãn Tình, con từ bé chính là đứa nghe lời cóhiểu biết, bên trong đám tỷ muội, phụ thân yêu thương con nhất.” Cố VãnTình cảm thấy chính mình sắp ói hết số thuốc đã uống vào. Cố lãogia dừng một chút, nhìn nhìn sắc mặt nữ nhi, thấy vẻ mặt nữ nhi hiếuthuận kính cẩn nghe theo như trước, liền tiếp tục nói: “Đáng tiếc con là nữ nhi thứ xuất, dù sao không bằng con vợ cả, trong việc hôn phối, cũng chỉ có thể gả cho con vợ kế môn đăng hộ đối, hoặc là nhân gia dòng dõithấp hơn, phụ thân sợ ủy khuất con. Nay tuyển hộ nhân gia này cho con,tuy rằng gả qua là làm vợ kế, nhưng tốt xấu vẫn là mẹ cả. Nhà đó phíatrên không có mẹ chồng, cũng không có chị em dâu, còn có mấy nhi tử nữnhi hầu hạ con, con gả đi qua chính là hưởng phúc.” Gả cho mộtlão nhân bán trăm làm vợ kế, loại chuyện này mệt Cố lão gia khéo lưỡinhư thật, nhưng lại nói như là chuyện tốt đẹp nhất thiên hạ. “Vâng, vẫn là phụ thân thương nữ nhi. Người trong sạch như vậy, sợ là đốt đènlồng cũng khó tìm.” Vẻ mặt Cố Vãn Tình phát ra từ nội tâm khen ngợi:“Chính là, rốt cuộc là hộ nhân gia nào a?” “Khụ khụ…” Cố lão gia ho khan hai tiếng, nói: “Là đương kim phụ quốc đại tướng quân, An Quốc Hầu gia.” Chỉ một thoáng, mặt Cố Vãn Tình không còn chút máu. Nàng mới vừa trùng sinh mấy ngày, phụ thân hiện tại của nàng, thế nhưng tính toán đem chínhmình gả cho cha ruột kiếp trước của nàng làm vợ kế! Cố Vãn Tình cảm thấy chính mình nên chết một lần nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]