Mộc Nam nói với bố mẹ mình lời dặn của bác sĩ, nói cho bọn họ biết rằng hai ngày nay cố gắng đừng để Hân Hân chăm con, một là để Hân Hân nghỉ ngơi nhiều mới mau khỏi hẳn, hai là phòng ngừa trẻ con cũng bị lây nhiễm. Tối nay thì do mình và mẹ chăm sóc trẻ con, ban ngày bố vất vả tí. Hai cụ nghe xong thì không có ý kiến gì khác. Mẹ chồng lập tức chuyển chăn đệm của mình vào. Mộc Nam thấy mẹ chồng pha sữa bột cho cháu, dỗ cháu uống thì vội vàng bớt thời giờ đi ra xem Hân Hân.
Hân Hân bệnh tật co rúm trên giường sô pha, mơ màng đi vào giấc ngủ. Mộc Nam nhìn vừa thương vừa hối hận. Anh thương Hân Hân bệnh đến mức này rồi còn lo cho con, anh hối hận tối hôm qua mình không ở bên hai mẹ con, nếu không Hân Hân sẽ không mệt đến sốt cao. Anh đứng ở bên giường, thở dài, cẩn thận dịch chăn cho Hân Hân rồi mới xoay người về phòng ngủ.
Lúc Mộc Nam về, mẹ chồng đang dỗ cháu ngủ. Mộc Nam nhìn đồng hồ, đã tới giờ em bé thường ngủ, vì vậy trải giường, chỉ chờ bé ngủ. Nhưng khiến anh và mẹ chồng đều không ngờ tới chính là, đứa trẻ này chẳng hề dễ dỗ. Vốn dĩ mẹ chồng nói trẻ con chỉ cần ăn no thì sẽ rất nhanh ngủ. Nhưng em bé đã uống hơn nửa bình sữa bột lại không chịu ngủ. Khả năng bởi vì đã quen được mẹ vỗ về, bé không thích ứng được khi thiếu mùi Hân Hân, cứ ầm ĩ mãi. Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-chong-nang-dau/2332865/chuong-19.html