Sáng hôm ấy, Dung đang ngồi ở bàn, tay cầm kim thêu lơ đãng thì cậu Bính bước vào.
Cậu Bính sợ Dung buồn, nên từ hôm đầu tiên Dung bị bắt về, cậu đã mang cho Dung khung thêu, kim chỉ nhiều màu để Dung đơm móc. Cậu cũng không rõ con gái thích làm gì khi rảnh rỗi, lại thấy cô Hồng em cậu hay ngồi nghịch ngợm thêu thùa, thêu chim công chim phượng xong nhìn lại thành con gà mái, hại cậu bị cô dỗi dằn bao bận vì không có con mắt thưởng thức nghệ thuật, nên, cậu quyết định mang đồ đến cho Dung. Dung vốn hay lam hay làm, lúc ở nhà cậu Minh, Dung cũng luôn chân luôn tay không nghỉ, giờ ngồi không cả ngày chả biết làm gì, bởi cậu Bính không muốn Dung làm bất cứ việc gì, cũng chẳng cho Dung đi đâu xa, thành thử, Dung cũng đành cầm khung mà thêu, thêu hoa thêu lá để giết thời gian.
Thấy cậu Bính vào, Dung lại cắm cúi thêu. Dung không muốn phải đối diện với cậu. Cậu nhìn Dung một hồi, rồi cậu thở dài bảo Dung:
- Tôi đưa em đi gặp một người.
Dung ngạc nhiên. Từ hồi ở nhà cậu, Dung đã xin cậu cho Dung gặp thầy gặp mẹ Dung, nhưng cậu nói thầy mẹ Dung ở xa, lúc nào rảnh cậu sẽ đưa Dung về thăm. Nên là, Dung chưa từng gặp ai ngoài những người trong nhà cậu.
Dung gật đầu, cất gọn đồ thêu lại, rồi đi theo cậu Bính ra ngoài.
Cậu Bính đưa Dung ra chuồng ngựa. Cậu Bính vừa mở khóa cửa chuồng, mùi phân hôi thối đã xộc lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-chang-chang-sai-mot-chuyen-lang-ai/2050070/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.