Cơm nước xong xuôi, cậu Minh đỡ Dung về phòng nghỉ ngơi, rồi cậu đi làm chiều. Dung ôm một bồ thắc mắc muốn hỏi cậu, nhưng lại ngại cậu còn bận việc, nên cũng đành nằm suy nghĩ miên man.
Nằm nghỉ một lúc, Dung nghe có tiếng trẻ con ê a học chữ. Dung liền nhỏm dậy, bước ra ngoài đi dạo xung quanh, vừa hít thở vừa tìm hiểu về nhà chồng của mình.
“Nhà chồng” – hai tiếng ấy làm Dung đỏ mặt. Ra là Dung đã là phụ nữ có chồng rồi đấy. Dung đã lấy chồng lâu chưa nhỉ? Chồng Dung cũng có vẻ tốt với Dung. Với phụ nữ thì thế là đủ rồi phải không, hình như có ai đã từng nói với Dung như thế thì phải, chỉ là Dung không tài nào nhớ ra hình ảnh về thầy mẹ, về những kỷ niệm xưa cũ của Dung.
Sân nhà ngoại cậu Minh không lớn lắm, nên Dung chỉ cần đứng từ cửa phòng mình là đã có thể quan sát hết được các phòng.
Cạnh ngay phòng Dung ở là bốn phòng học chữ. Phòng mẹ cậu Minh cũng nằm cạnh phòng cô cậu nhưng ở phía còn lại. Đối diện phòng cô cậu là phòng của anh Tri anh họ cậu Minh, là cháu đích tôn của ông ngoại cậu Minh, nối nghiệp ông cha làm thầy đồ.
Ông bà ngoại cậu Minh chỉ có hai người con, một trai một gái. Mẹ cậu Minh là con gái út, nên ông bà cậu vốn cưng chiều bà từ nhỏ.
Năm xưa, lúc mẹ cậu Minh ôm cái bụng lùm lùm trở về, ông ngoại cậu Minh giận lắm, đến nỗi ông quyết đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-chang-chang-sai-mot-chuyen-lang-ai/2050064/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.