Căn nhà gỗ bên trong có một khoảng sân, bốn bề quanh sân là các gian nhà ngang, đâu đó có khoảng mười phòng, đều được dựng bằng gỗ lim quý giá. Trong số mười phòng đó, có đến bốn phòng được bài trí khác lạ, chỉ gồm những chiếc bàn nhỏ thấp và một chiếc bàn lớn hơn được trạm trổ tinh xảo. Dung nhìn quanh một lượt rồi nhận ra. Thì ra, ông ngoại cậu Minh lúc sinh thời là thầy đồ. Hơn thế nữa, căn nhà này còn là một trường học nhỏ của làng Đạo. Thảo nào, mẹ cậu Minh lỡ dại đã không còn chốn dung thân trong căn nhà này.
Nguyên là năm xưa, mẹ cậu Minh vốn là tiểu thư con nhà thầy đồ danh giá của làng Đạo. Lẽ ra, bà cũng lấy chồng đàng hoàng như bao cô tiểu thư cành vàng lá ngọc khác, vậy mà, bà lại chạy theo một thanh niên nghèo trong tay chẳng có gì. Đến lúc bà lỡ dại, hắn bỏ bà đi, để mặc bà với đứa con trong bụng. Hắn ta đi đâu? Nào ai biết, chỉ biết giờ hắn đã là lão phú ông giàu có nhất cái làng này, bà lớn bà nhỏ đủ cả, con trai con gái có thừa. Nên là, lão cũng chẳng buồn nhớ ra mình còn có một giọt máu rơi vãi là cậu Minh.
Tiểu thư cành vàng lá ngọc là thế mà lại phải phiêu bạt một thân một mình tận bến sông làng Ái, hẳn là mẹ cậu Minh đã phải chịu nhiều ấm ức. Ấm ức chồng chất chất chồng khiến bà già trước tuổi, mới có ba mươi ba nhưng tóc bà đã bạc, da bà đã mồi, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-chang-chang-sai-mot-chuyen-lang-ai/2050061/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.