Chương trước
Chương sau
Đồng Thiên Bác không ngờ Đồng Nhan thật sự tuyệt tình như vậy, vốn dĩ ông ta nghĩ loại chuyện quan trọng như vậy ít nhất Đồng Nhan sẽ giữ mặt mũi cho ông ta, ai biết, Đồng Nhan không nể tình một chút nào, Đồng Thiên Bác xanh mặt, âm thầm nhéo một cái vào eo Trương Diễm Thu.

Trương Diễm Thu hiểu ý của ông ta, cụp mắt suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu cười với Đồng Nhan: “Nhan Nhan, lúc đó do ba quá tức giận, sau khi bớt giận liền cho người tìm con khắp nơi.”

Đáng tiếc, đối diện với khuôn mặt tươi cười của Trương Diễm Thu, Đồng Nhan càng thêm tuyệt tình, trực tiếp ôm Đồng Đồng đi, để lại Đồng Thiên Bác cùng Trương Diễm Thu vô cùng lúng túng, những ánh mắt tò mò của những người xung quanh đều dồn hết vào hai người bọn họ, điều này làm cho người luôn sĩ diện như Đồng Thiên Bác càng thêm tức giận.

Hôn lễ của Đồng Nhan và Tiếu Thâm cứ như vậy quyết định, sau mấy ngày dưới sự sắp xếp của ông Tiếu, hai người đi chụp hình cưới cùng phát thiệp mời.

Đồng Nhan thật sự không thể nào hiểu, rõ ràng là cô với Tiếu Thâm kết hôn nhưng tất cả mọi chuyện đều do ông Tiếu lo liệu, hai người trong cuộc giống như không có việc gì chỉ cần làm theo là được, so với ông Tiếu vô cùng bận rộn thì hai người ngày có vẻ như quá nhàn rỗi, không có lương tâm.

Ngược lại nhà họ Đồng mấy ngày nay rất là yên tĩnh, Đồng Thiên Bác sắp xếp cho Trương Diễm Thu ở một căn hộ khác của nhà họ Đồng, khi chưa giải quyết được chuyện của Đồng Nhan thì Trương Diễm Thu vẫn còn tác dụng.

Đã năm ngày trôi qua từ khi tuyên bố lễ cưới, lúc này sắp đến lễ giáng sinh, Đồng Nhan đưa Đồng Đồng đi dạo, bởi vì hôn lễ quyết định quá nhanh nên bây giờ Đồng Nhan cùng Tiếu Thâm vẫn cảm thấy dường như không phải là mình sắp kết hôn, cho nên cuộc sống vẫn diễn ra như lúc trước.

Nhưng không nghĩ đến đi dạo trên đường cũng có thể gặp người quen, Chu Linh cùng Tiếu Ngọc nắm tay nhau, khuôn mặt tươi cười cùng đi dạo phố, sắp đến lễ giáng sinh nên đi mua quà tặng mọi người.

Tiếu Ngọc nhìn bộ trang sức trong tủ kính, cực kỳ thích, vừa muốn mở miệng Chu Linh liền đưa tay chỉ vào món đồ nói với người phục vụ: “Làm ơn cho tôi xem bộ trang sức này”. Nhân viên phục vụ gặp qua không ít người nên có thể nhìn ra hai người này đều là người có tiền, lập tức không nói gì liền lấy ra.

Sắc mặt Tiếu Ngọc có chút không vui, lúc Chu Linh đưa tay chỉ sắc mặt liền thay đổi nhưng lại nghĩ bản thân là một tiểu thư, dáng vẻ của Chu Linh lúc này giống như mới được gả vào nhà giàu có chưa từng thấy qua món đồ đắt tiền bao giờ, vì vậy bộ trang sức này liền nhường cho bà ta.

Nhưng lúc lấy bộ trang sức ra, Tiếu Ngọc sáng rực hai mắt, bộ trang sức này quá mức tinh xảo, thiết kết rất đẹp, có thể nhìn ra được dùng loại công nghệ hàng đầu thế giới để chế tạo, Tiếu Ngọc cảm thấy không vui vì mình ra tay quá chậm.

Chu Linh cũng hai mắt tỏa sáng, vừa rồi Tiếu Ngọc nhìn chăm chú nên bà ta mới để ý đến, bây giờ đặt trước mặt bà ta mới phát hiện ra ánh mắt cuả Tiếu Ngọc thật biết nhìn.

không nhịn được khẽ than: "Bộ trang sức này thật là đẹp." Lúc này liền lấy chiếc nhẫn ra đeo thử, đáng tiếc chiếc nhẫn hơi nhỏ, miễn cưỡng có thể đeo vào, đưa tay ra trước ngắm nhìn giống như không nhìn thấy sắc mặt khó chịu của Tiếu Ngọc.

Đồng Nhan đưa Đồng Đồng đi mua sữa chua, lúc này Tiếu Thâm gọi điện thoại tới "Tôi có đặt cho cô một bộ trang sức ở tiệm vàng trong siêu thị, quan lý mới gọi điện thoại thông báo đã được chuyển đến, cô rảnh thì đến thử một chút, xem có vừa không, đêm giáng sinh phải đeo lên, đừng làm tôi mất mặt." nói xong liền cúp máy.

Đồng Nhan giật giật khóe miệng, hăn sợ cô làm hắn mất mặt, không trách được vừa giúp cô mua quần áo vừa đặt đồ trang sức cho cô, lần trước trong bữa tiệc cô mặc chiếc váy hắn mua cho nhưng ánh mắt hắn nhìn cô có chút lạ, lúc này Tiếu Thâm gọi điện thoại tới cô liền hiểu, lần trước lúc tham gia bữa tiệc cô không thích có đồ trang sức liền đeo một đôi bông tai mà mình thích, đôi bông tai này là cô mua trên đảo, rất đắt., hai mươi ba đồng, cô rất thích.

Ánh mắt kỳ quái của Tiếu Thâm có thể là đã nhìn ra đôi bông tai hai mươi ba đồng này không xứng với chiếc váy mà hắn mua. Đồng Nhan bĩu môi, mua sữa chua xong liền đưa Đồng Đồng đên tiệm vàng của nhà họ Tiếu trong siêu thị.

Nào biết vừa đên liền nhìn thấy hai người nhà họ Tiếu, Chu Linh với khuôn mặt cao quý đang thử đồ, Tiếu Ngọc đứng bên cạnh không biết bị làm sao sắc mặt nhìn không tốt lắm.

Đồng Nhan thật sự không muốn giao tiếp với những người này, không biết tại sao, lần đầu tiên khi thấy hai người này thì cô đã có cảm giác không thoải mái, có thể do xa lạ, dắt Đồng Đồng xoay người, Tiếu Ngọc đứng ở bên kia liên nhìn thấy ,

"A, cháu dâu, sao lại trùng hợp như vậy, mau tới đây." Giọng nói của Tiếu Ngọc có chút vui mừng giống như rất thích cháu dâu, Đồng Nhan nghe thấy giọng nói này cả người đột nhiên nổi da gà.

Xoay người nhìn hai người lúng túng cười: "Ha ha, Đúng vậy, không nờ lại có thể cô cùng thím hai ở đây, thật là trùng hợp."

Tiếu Ngọc cùng Chu Linh đều là người tinh tế, vừa nhìn bộ dáng của Đồng Nhan liền biết là cô muốn đi trước, ánh mắt khẽ khinh thường nhưng khuôn mặt luôn nở nụ cười.

Chu Linh cũng noi: "Đúng vậy, thật là trùng hợp, đúng rồi Đồng Nhan, xem thím đeo món đồ trang sức này thấy thế nào? Thím vừa nhìn trúng, là một loại thiết kế độc nhất vô nhị của Tiffany, thím chưa từng nghe nói hôm nay nhìn trúng liền nhanh tay lấy nếu không sẽ không có được."

Đồng Nhan lóe mắt, Tiffany? Đồng Nhan cười cười không nói gì, Chu Linh lại quay đầu cầm dây chuyền cùng bông tai, toàn bộ đeo lên, người phục vụ đứng bên cạnh cười: "Bà Tiếu đeo rất hợp."

Khóe mắt Tiếu Ngọc giật một cái, Đồng Nhan giật giật khóe miệng, cũng không nói gì.

Lúc này quản lý từ bên trong đi ra, vừa nhìn liền hoảng sợ: "Chuyện này..." nói xong nhìn Chu Linh lại nhìn Đồng Nhan đang đứng sau lưng, thật sự không dám nói gì nữa, ngược lại nhìn Chu Linh áy náy cười: "thật xin lỗi bà Tiếu, bộ trang sức này đã có khách đặt rồi, thật xin lỗi, nhân viên này mới tới nên không biết mới lấy cho bà Tiếu xem, phạm vào quy tắc của chúng tôi."

Vốn dĩ Chu Linh rất vui khi đeo bộ trang sức, bộ trang sức này quá hợp với bà ta, sau khi đeo vào càng làm tôn thêm vẻ cao quý của bà ta nhưng bây giờ quản lý lại nói bộ trang sức này có người đặt rồi là sao?

Chu Linh đang cười lập tức tối sầm mặt, Tiếu Ngọc vừa nghe liền vui mừng, có chút hả hê nhìn bà, xem lần này bà làm thế nào, thật là mất mặt.

Đồng Nhan không nói gì, lúc đó Đồng Đồng lui cơ thể nhỏ bé ra sau quay đầu lại không biết là nhìn thấy ai, đôi mắt lập tức sáng nhưng không nói gì. Đồng Nhan cũng không chú ý.

Sắc mặt Chu Linh không tốt lắm: "Cái gì? Tôi đã nhìn trúng vậy mà bây giờ ông lại nói đồ trang sức này đã có chủ rồi là sao? Các người làm ăn như vậy sao?"

nói xong ngẩng cao đầu nhìn quản lý, giống như ra lệnh: "Tôi muốn bộ trang sức này, còn người kia đó là chuyện của các người, ông tự mình xử lý đi." nói xon rút thẻ từ trong túi xách ra, cao ngạo đưa tới .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.