Sau khi dọn dẹp hành lí, chờ cho dòng người đi mất, Tiểu Đào vuốt ve cột nhà màu đỏ son, những hoa văn tinh xảo, những hòn đá nhẵn mịn, rồi nàng lặng lẽ ngồi dưới gốc đào nơi Trần Cẩn Phong vẫn thường ngồi đó. Dường như bên tai nàng vẫn còn vang vọng khúc tiêu cảm động lòng người ấy, tiếng tiêu vang vọng như tiếng người thiếu nữ cất tiếng ai oán khi ngồi điểm trang trước gương, lại như chiếc lá vàng thê lương lìa cành giữa trời thu.
Từng mảnh hồi ức rời rạc hiện ra trước mắt nàng - "Tiểu Đào, muội nói xem hoa đào rụng rồi có còn sống lại được không?"
"Phong thiếu gia đang nói đùa ạ, hoa đào rụng tất nhiên sẽ chết, sao có thể sống lại được nữa chứ."
"Vậy làm thế nào mới lưu giữ được sắc xuân rong khu vườn này đây?"
"Huynh hãy ghi nhớ hình ảnh của nó trong đầu mình đi."
Tiểu Đào lắc đầu, đúng vậy, hãy ghi nhớ hình ảnh trong đầu, có lẽ sau này quãng thời gian gặp gỡ Phong thiếu gia sẽ là mảnh kí ức đẹp nhất trong đời nàng. Vĩnh biệt Phong thiếu gia, vĩnh biệt biệt uyển, vĩnh biệt Hoàng cung, vĩnh biệt thành Trường An.
* * *
Bên ngoài đại điện được treo đèn kết hoa cầu kì, không khí vui vẻ lan tỏa khắp nơi, chỗ nào trong cung cũng bắt gặp hình ảnh cung nữ và thái giám đi lại bận bịu, trên gương mặt người nào cũng nở nụ cười hạnh phúc. Chúng đại thần đã chờ ở ngoài điện từ sớm, chuyện công chúa thành thân hoàn toàn chẳng liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-an-duong-trieu/1871725/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.