Mấy tên nha dịch nhận lệnh, bước tới đè Trần Cẩn Phong xuống đất.
Trần Cẩn Phong chỉ cười nhạt, chàng mỉa mai: "Ngô huyện lệnh, ông là người đứng đầu cả một huyện nhưng lại nghe những lời nói vô căn cứ. Lời của dân phụ kia có rất nhiều điểm sơ hở, ông không điều tra cho kĩ đã muốn áp giải ta. Ông có biết sự thiếu hiểu biết của ông sẽ làm hại bao nhiêu người không hả?"
Cả công đường vang lên một trận cười lớn, ánh mắt Ngô huyện lệnh bỗng trở nên cay nghiệt: "Trần.. Trần đại nhân, dân phụ này.. có thù có oán gì với ngài không?"
Trần Cẩn Phong đáp: "Không thù không oán."
"Nếu.. nếu đã không thù không oán, thì đương nhiên sẽ.. sẽ không vu oan cho ngài, Trần đại nhân, ngài hãy nhanh chóng thành thật.. kể lại chuyện ngài sát hại người dân của huyện này đi. Niệm tình.. hai chúng ta đều là.. quan trong triều, bản quan sẽ.. đối xử khoan dung với ngài." Ngô huyện lệnh nói với vẻ khinh miệt.
"Hừ, Ngô huyện lệnh, ông có nhớ hôm qua bằng hữu của ta đã đại náo nha môn của ông như thế nào không?"
"Trần đại nhân, ngài.. ngài đang uy hiếp bản quan sao? Ha ha ha ha, bản quan.. làm việc công bằng, sao có thể sợ ngài.. uy hiếp được?" Ngô huyện lệnh nghĩ đến chuyện nhục nhã hôm qua, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Ngô huyện lệnh, thiết nghĩ tài nghệ những vị bằng hữu của ta, các vị có mặt tại đây hôm nay đã được lĩnh hội rồi. Đến người của nha môn còn không phải đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-an-duong-trieu/1871704/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.