Tại tư thất của Ngô huyện lệnh
Mặc dù huyện Hoài Cốc là một huyện lớn, đời sống người dân cũng coi như dư giả, nhưng đối với một huyện lệnh mà nói, những thứ đồ dùng xa hoa đắt tiền trong nhà Ngô huyện lệnh không thể có được chỉ với chút bổng lộc của ông ta. Trần Cẩn Phong quan sát tỉ mỉ đồ trang trí trong nhà, chàng cười khẩy, xem ra sau lưng vị huyện lệnh này còn rất nhiều bí mật không thể cho người khác biết. Triều đình có loại quan viên như vậy, thật sự làm xấu mặt cả Đại Đường.
Rượu thịt bày đầy một bàn, tuy không nói gì nhưng hiển nhiên Trần Cẩn Phong chẳng vui vẻ với việc này.
Ngô huyện lệnh cười, rót rượu cho chàng: "Trần.. Trần đại nhân, thật.. thật không ngờ, huyện.. huyện Hoài Cốc.. bé nhỏ.. của.. của hạ quan lại có cơ hội.. nghênh đón Trạng.. nguyên gia, đúng là.. phúc ba đời. Hôm nay.. hạ quan.. nhất định.. phải uống với ngài tới.. say mới thôi." Nói xong ông ta nốc cạn chén rượu.
Trần Cẩn Phong chỉ lạnh lùng đáp: "Ngô huyện lệnh, ông là người đứng đầu một huyện lại không biết tiết kiệm cho dân, chỉ để nghênh đón một Trạng nguyên nhỏ bé như ta mà lãng phí như này, một bàn thức ăn này hai người chúng ta làm sao ăn hết được?"
Ngô huyện lệnh không hiểu được tâm ý của Trần Cẩn Phong, không biết vị Trạng nguyên này giận thật hay chỉ giả vờ giận, hoặc có lẽ đang muốn thăm dò ông ta chăng. Nhất thời Ngô huyện lệnh không biết phải trả lời như nào cho phải.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-an-duong-trieu/1871703/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.