Quân thượng cùng vương phi kinh hồn táng đảm nhìn những hình này, theo những trong những hình ảnh này, như vậy đơn giản nhìn vẽ tranh giả đối người trong bức họa vật yêu, một khoản một hoa đều là chân tình.
"Hắn và con gái chúng ta từ nhỏ liền nhận thức?"
Vương phi không trả lời, cô nhớ tới lần trước tập tranh rơi trên mặt đất, biểu tình đau lòng của con gái, như là hư hao một góc cô cũng tiếc, bình thường cũng rất ít thấy cô có hoạt động tiêu khiển gì, thời gian cô ở thư phòng, so với thời gian cô ở pòng ngủ còn nhiều hơn, cô còn oán giận quá, muốn Sophia có thời gian ở bên ngoài nhiều một chút, hít thở không khí mới mẻ, đừng vẫn ở trong thư phòng đọc sách, đều nhìn thành một con mọt sách.
Nguyên lai, cô ở thư phòng cũng không phải là đang đọc sách, đều là ở vẽ tranh, nhìn tập tranh, cô sẽ có bao nhiêu lần ôm tập tranh đi vào giấc ngủ đâu? Tựa như lần trước cô đụng đầu như nhau, con gái trưởng thành, tâm sự cũng không nói với bọn họ, vương phi bây giờ mới phát hiện, Sophia trên người có một loại hiện hữu u buồn cũng không phải là trời sinh thì có.
Con gái rất thích nam nhân này đi.
Trong phòng bệnh.
Hạ Thiên đột nhiên rời khỏi, rất nhiều việc đều giao cho Lý Viễn cùng Chiêm Ninh, không có giao tiếp rõ ràng, điện thoại gọi hơn một giờ, đem tất cả sự tình phân công rõ ràng, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, toàn thân mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3214626/chuong-2556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.