Chương trước
Chương sau
Hạ Thiên gật gật đầu, ở trước mặt bé ngồi xổm xuống, "Đi lên, ca ca cõng em."

Oa Oa hài lòng trèo lên lưng cậu, "Ca ca thật tốt."

"Em tiểu manh oa!" Hạ Thiên cười, không ngờ này tiểu manh oa gặp chuyện còn rất trấn định.

Như vậy khiến cậu ít nhiều có thể yên tâm một ít, mặc dù rất đau lòng cô bé, cõng cô bé về nhà. Trong nhà sớm liền thu thập sạch sẽ, hành lý của cậu cũng có người trả lại, Oa Oa nhìn sang có chút phát ngốc, cũng không phải là sợ hãi người khác, chỉ là cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Hạ Thiên ngay từ đầu còn không biết vì sao, sau khi Oa Oa ấp ấp úng úng nói, cậu đem chăn đệm gối toàn bộ kiểm tra lại 1 lần. Oa Oa thấy cậu mệt mỏi liền rất áy náy.

"Ca ca vừa trở về, nghỉ một chút."

"Em ngồi qua một bên đi, không có việc gì." Hạ Thiên không đầy một lát liền nhanh nhẹn thu thập xong, làm cho cô bé trước đợi. Tư Đồ Mặc ở dưới lầu chờ cậu. Hạ Thiên cùng cô bé nói chuyện ngày đó, sắc mặt không phải rất tốt.

Tư Đồ Mặc điều tra là không có dị thường, hình như bầy rắn là ngẫu nhiên ra hoạt động, bị thương cũng không phải một mình Oa Oa.

Hạ Thiên tịnh không tin, vô duyên vô cớ, bầy rắn vì sao đột nhiên xuất động, cậu ở trên đảo nhiều năm như vậy, cũng chưa gặp được bầy rắn xuất động. Chính cậu đi nhìn quản chế cũng không phát hiện bất cứ vấn đề gì, bởi vì quản chế không sửa chữa qua, cũng không có tạm dừng, hình ảnh thủy chung đều rất rõ rang. Mỗi góc độ cậu đều nhìn qua một lần, đích xác không phát hiện vấn đề. Oa Oa thấy y phục cậu cũng không đổi liền lăn qua lăn lại việc này, rót một chén trà mang qua.

"Ca ca, quên đi, đừng giằng co, em không sao là được thôi." Oa Oa nói, bất kể là vì người hay là tự nhiên, bé cảm thấy người không có việc gì là được.

"Tiểu manh oa, nếu như có chuyện thì em không thể đứng ở chỗ này nói chuyện với ca ca. Vạn nhất ca trở về nhìn thấy em nằm trên giường bệnh, hôn mê bất tỉnh, em nghĩ ca ca nhiều thương tâm sao?" Hạ Thiên đầu cũng không ngẩng lên, chưa từ bỏ ý định tiếp tục nhìn quản chế, cũng không tin tìm không ra một điểm khả nghi.

Oa Oa biểu tình mếu máo, "Ca ca, em không vui..."

Hạ Thiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ngừng tay, "Ca thế nào chọc giận em? Nhìn khuôn mặt nhỏ ncậu của em dài ra này."

"Ca ca ra ngoài thời gian dài như vậy, không có điện thoại cũng không có thư tín, một mình em ngủ không ngon, thật vất vả ca ca đã trở về, lại không cùng em nói chuyện, một người liền cùng máy vi tính, máy vi tính so với em còn quan trọng hơn." Oa Oa mất hứng nhảy lên giường, chính mình kéo chăn đắp, trong lòng nói thầm một hai ba, cô bé cảm thấy đếm tới ba, ca ca liền quay lại nói cùng bé.

Ai biết mới đếm một, Hạ Thiên liền giật lại chăn, vẻ mặt tiếu ý, "Em là tiểu manh oa không lương tâm, ca ca còn không phải là vì em. Được rồi, em không vui, ca ca không nhìn máy tính được không?"

Oa Oa lúc này mới hài lòng cười rộ lên, Hạ Thiên tắt máy vi tính.

"Vẫn ngủ không ngon?"

Oa Oa gật đầu, "Ca ca nhanh lên một chút tắm, đến ôm em đi ngủ."

"Biết." Hạ Thiên nịnh mặt cô bé một phen, cầm lấy y phục đi rửa mặt, Oa Oa cầm sách dựa vào đầu giường chờ cậu.

Trong phòng tắm, Hạ Thiên mi tâm nhăn rất chặt, một bên không yên lòng tắm một bên tự hỏi vừa nhìn thấy hình ảnh, cậu như vậy cẩn thận, cũng không thấy được một điểm khả nghi. Để cậu tin, đây là tình huống ngẫu nhiên, chính là chất vấn chỉ số thông minh của cậu.

Khẳng định có người dở trò.

Thủ đoạn cao như thế, cậu nhằm vào là người nào? Nếu không phải Oa Oa của cậu, tùy tiện bọn họ thế nào đấu, cậu đều không sao cả. Nếu là Oa Oa của cậu, hoặc là cậu, kia thì không thể phóng túng.

Đặc biệt Oa Oa.

Thủ đoạn cao như thế, mịt mờ như vậy, chỉ có thể là cao thủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.